Diệp Phàm lặng lẽ đứng trong đám đông.
Trên quảng trường có dựng một chiếc bục, lúc này có mười ba chiếc ghế đang được xếp ở phía trên bục.
Dưới ánh mắt trông đợi của mọi người, mười ba bóng người dẫm trên không trung tiến tới, họ đứng ở trên bục cao, xếp thành một hàng.
Đứng giữa là một người đàn ông trung niên mặc áo trường bào xanh, để râu ba chòm, ông ta mang vẻ tiên phong đạo cốt.
Mặc dù nét mặt của ông ta trông hiền hòa, nhưng giữa hai hàng lông mày lại mang vẻ uy nghiêm, khiến người khác không dám khinh thường.
"Cảm ơn mọi người đã đến tham gia buổi lễ chúc mừng bí cảnh Đào Nguyên được mở ra, tôi là Tông chủ của Đào Nguyên Chính Tông - Diêu Bách Thắng".
Giọng nói của người đàn ông trung niên không lớn, nhưng đều có thể khiến mọi người trên quảng trường nghe rõ.
Hơn nữa, khi ông ta nói, quảng trường vốn đang ồn ào đột nhiên trở nên yên tĩnh.
Sau khi dừng lại một lúc, Diêu Bách Thắng nói tiếp: "Bây giờ tôi xin tuyên bố, buổi lễ chúc mừng chính thức bắt đầu".
Nói xong, Diêu Bách Thắng và mười hai người đang đứng thành một hàng lần lượt ngồi xuống mười ba chiếc ghế trên bục cao.
Mười hai người bên cạnh ông ta chính là mười vị đại trưởng lão và hai vị đại hộ pháp của Đào Nguyên Chính Tông.
Đùng! Đùng! Đùng!
Khi Diêu Bách Thắng, mười vị đại trưởng lão và hai vị đại hộ pháp ngồi xuống, trên trời cao vang lên tiếng pháo hoa, chỉ thấy từng chùm pháo hoa đủ màu sắc rực rỡ nở rộ, đẹp như trong mơ.
Sau đó, có hàng trăm vị đệ tử của Đào Nguyên Chính Tông ngự kiếm phi hành, đan xen trên bầu trời tạo thành một màn múa kiếm tuyệt đẹp.
"Oa, trời ạ, đẹp trai quá, đây...đây là người tu hành sao? Thật sự quá đẹp trai, giống hệt như trong tiểu thuyết tu tiên mà tôi từng đọc vậy".
"Đậu...má, tôi cũng muốn trở thành người tu tiên, có như thế thì kiếp này mới có ý nghĩa".
"Thực lực của Đào Nguyên Chính Tông rất đáng gờm, mấy trăm đệ tử đang ngự kiếm phi hành kia đều là tu sĩ cảnh giới Kim Đan kì".
"Hiện nay, linh khí trên thế giới đang được phục hồi, những bí cảnh tu hành như Đào Nguyên lần lượt được mở ra. Bọn họ ở trong bí cảnh này đã lâu, những gì bọn họ tích lũy được đương nhiên không phải là thứ mà những người tu hành bình thường chúng ta sánh được”.
...
Nhìn thấy mấy trăm đệ tử của Đào Nguyên Chính Tông đang ngự kiếm phi hành trên bầu trời, có rất nhiều người đang trầm trồ, cảm thán.
Đặc biệt là những người tu hành thông thường, trong lòng họ đầy kinh ngạc và ngưỡng mộ.
Đối với bọn họ mà nói, cảnh giới Kim Đan là một cái gì đó khá xa vời.
Mà ngày thường muốn luyện chế được một món pháp khí là chuyện khó như lên trời, chứ đừng nói đến chuyện luyện chế một thanh phi kiếm có phẩm chất cao cấp như vậy.
Cũng giống như mấy trăm đệ tử của Đào Nguyên Chính Tông đang ngự kiếm phi hành trên bầu trời kia, thanh kiếm được họ sử dụng hình như đều là linh khí cao cấp, không giống như những món pháp khí thông thường.
Diệp Phàm vẫn rất bình tĩnh, anh có một bộ phi kiếm, phẩm chất không thua kém gì mấy thanh phi kiếm mà mấy trăm đệ tử của Đào Nguyên Chính Tông đang dùng để ngự kiếm phi hành.
Khi mấy trăm đệ tử của Đào Nguyên Chính Tông đang ngự kiếm phi hành để biểu diễn màn múa kiếm, một làn hương bỗng bao lấy cả quảng trường, sau đó có hàng trăm thiếu nữ trẻ tuổi tay bê mâm đi ra, tặng những mâm dưa cho người đang tham gia buổi lễ chúc mừng ở quảng trường.
Loại dưa này là linh quả, mặc dù phẩm chất không cao, nhưng vẫn tốt hơn rất nhiều so với những loại quả thông thường.
Người bình thường ăn linh quả có thể kéo dài tuổi thọ, người tu hành ăn có thể tăng tốc độ tu hành.
Đám người tham gia buổi lễ thấy vậy, đều trợn tròn mắt. Hiện nay, sau khi linh khí của thế giới được phục hồi, mặc dù nhiều loại bảo vật, linh quả, thuốc quý nhiều như nấm mọc lên sau cơn mưa, nhưng điều này không đồng nghĩa với việc những món này không quý giá.
Hơn nữa, linh khí trên thế giới được hồi phục cũng dẫn tới việc xuất hiện một số lượng lớn động thực vật biến dị. Điều này khiến bên ngoài thành phố trở nên vô cùng nguy hiểm. Vậy nên, cho dù ở đó có vô số bảo vật, linh quả, diệu dược, thì người bình thường cũng không dám mơ đến cảnh có được nó.
Lần này bí cảnh Đào Nguyên được mở ra, người trong bí cảnh tổ chức buổi lễ chúc mừng, đây là một sự kiện vô cùng quan trọng, thu hút một số lượng lớn người tu hành, người biến dị tham gia, hơn nữa bí cảnh Đào Nguyên còn có nhiều cao thủ ra tay, tiêu diệt hầu hết động thực vật dị biến trên con đường từ Đào Thành đến bí cảnh Đào Nguyên. Vậy nên, nhiều người bình thường mới có thể an toàn đến bí cảnh Đào Nguyên tham gia buổi lễ chúc mừng mừng của bí cảnh Đào Nguyên.
Điều này đối với người bình thường mà nói, những bảo vật, linh dược diệu quả này đều là những vật chỉ có thể ngắm mà không được động đến.
Trong chốc lát, mọi người đua nhau ăn.
Đương nhiên, ngoại trừ người bình thường, mấy người tu hành và người biến dị không quan tâm lắm đến loại quả mà phía bí cảnh Đào Nguyên dùng để tiếp đãi mọi người.
Đa số những người tu hành đều vì đại hội tranh đoạt bàn đào mà tới, chủ yếu đến để nghe mấy vị có cấp bậc ‘Tản Tiên’ của bí cảnh Đào Nguyên giảng đạo pháp.
Diệp Phàm nhàn rỗi ngồi trên ghế, trông anh vô cùng bình tĩnh.
"Trương Tần của Vân Mộng Trạch đến để chúc mừng bí cảnh Đào Nguyên được mở ra, món quà nhỏ này, mong các vị không chê".
Đột nhiên, một cơn bão nổi lên trên bầu trời, một cậu thiếu niên mang theo đao bay trên bầu trời. Sau khi đáp xuống quảng trường, cậu ta chắp tay cúi đầu chào hỏi Diêu Bách Thắng, mười vị đại trưởng lão và hai vị đại hộ pháp của Đào Nguyên Chính Tông. Sau đó, lấy ra một chiếc hộp gấm từ nhẫn không gian, đưa ra bằng cả hai tay với thái độ chân thành.
"Cậu Trương khách khí quá rồi, Quỷ Cốc tiên sinh dạo này có khỏe không?", Diêu Bách Thắng nhìn cậu thiếu niên mang đao, tay vẫy vẫy, sau đó nhận chiếc hộp gấm mà cậu ta dâng lên, rồi mỉm cười nói.
"Sư tôn vẫn khỏe ạ!", Trương Tần nói.
“Ừm, được rồi, mau ngồi xuống đi!” Diêu Bách Thắng gật đầu, nói với Trương Tần.
Vân Mộng Trạch cũng giống như bí cảnh Đào Nguyên, là một ‘bí cảnh’, nơi đó cũng chỉ được mở ra sau khi linh khí của thế giới được phục hồi.
Tuy nhiên, Vân Mộng Trạch khá kín tiếng, không tổ chức lễ chúc mừng lớn như bí cảnh Đào Nguyên.
Còn Trương Tần thuộc thế hệ trẻ ưu tú nhất hiện nay của Vân Mộng Trạch, là đệ tử thân truyền của Quỷ Cốc Tử, cậu ta thuộc dạng ‘con cưng của trời’.
Ngay khi Trương Tần vừa ngồi xuống chỗ của mình, một cỗ xe cổ khác từ xa bay tới, cỗ xe được kéo bởi một con sư tử ba đầu màu xanh, uy phong lẫm liệt khiến người khác vừa nhìn liền sợ.
"Lưu Thái từ Bạch Đế Thànhđến chúc mừng bí cảnh Đào Nguyên được mở ra".
Một người thanh niên trẻ tuổi, tuấn tú bước xuống từ cỗ xe cổ, khuôn mặt lạnh lùng, khí thế chiến đấu bao trùm khắp người.
"Trần Linh Lung của Thục Sơn cùng em trai Trần Trấn và em gái Trần Bối Bối đến chúc mừng bí cảnh Đào Nguyên được mở ra".
"Viên Tâm của Ngũ Đài Sơn đến để chúc mừng bí cảnh Đào Nguyên được mở ra”.
"Trương Thiên Thi của Long Hổ Sơn đến để chúc mừng bí cảnh Đào Nguyên được mở ra".
Ngay khi Lưu Thái vừa xuống từ xe chiến, ba đoàn người khác cũng vội vã đến.
Nhóm người đầu tiên là ba chị em nhà họ Trần đến từ núi Thục, họ cưỡi chim phượng hoàng lửa mà đến; người thứ hai là một nhà sư còn rất trẻ; người thứ ba là Trương Thiên Thi, người đã từng qua lại nhiều lần với Diệp Phàm.
Nhìn thấy Trương Thiên Thi, Diệp Phàm không khỏi kinh ngạc.
Nhưng suy nghĩ một lúc, anh cũng hiểu ra.
Dù sao, Long Hổ Sơn quá phi thường. Tuy không phải là bí cảnh, nhưng địa vị của nơi này chẳng hề thua kém những bí cảnh khác như bí cảnh Đào Nguyên, Vân Mộng Trạch hay Bạch Đế Thành. Họ đến chúc mừng Đào Nguyên Chính Tông được mở ra bằng một thái độ như vậy cũng là chuyện bình thường.
Mà khi Diệp Phàm nhìn thấy Trương Thiên Thi, Trương Thiên Thi cũng nhìn thấy Diệp Phàm, đầu tiên là sửng sốt, sau đó cô ta đi về phía Diệp Phàm.