Diệp Phàm không muốn lộ diện ra trước mặt mọi người.
Trong khoang điều khiển, chịu sức gió cực mạnh, sắc mặt Diệp Phàm trắng bệch. Anh khôi phục lại trạng thái bay trên không, mỗi một động tác đều cần phải dùng toàn bộ sức lực, nhưng trong lòng anh cảm thấy may mắn vì máy bay nội địa này đáng tin cậy, máy móc không xảy ra hư hỏng gì, nếu không thì đến thần tiên cũng khó cứu được.
Sau khi loại trừ khủng hoảng, Diệp Phàm dùng bộ đàm liên lạc với đài quan sát mặt đất, lập tức trong bộ đàm cũng truyền đến tiếng vui mừng, cuộc khủng hoảng đã được giải quyết như vậy.
Những việc sau đó, Diệp Phàm tin Đường Kiến Thụy sẽ làm tốt.
Tình huống thực tế giống như Diệp Phàm dự đoán, máy bay vững vàng hạ cánh xuống sân bay thủ đô, hành khách trên máy bay nói chuyện trên trời dưới đất với bạn bè, đủ loại phiên bản, nhưng không ai đoán được rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, bọn họ chỉ biết mình gặp một cơ trưởng rất hài hước, và cả những đội viên đặc chiến oai hùng trước khi máy bay cất cánh.
Bọn họ không biết mình vừa đi đến bờ vực của sự sống chết.
Liễu Thanh Mi đi xuống máy bay, thật sự đặt chân xuống mặt đất, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Phóng mắt nhìn xung quanh, Liễu Thanh Mi đi về phía khoang điều khiển, trong lòng có nhiều nghi ngờ.
Nhưng cô vừa đi vài bước thì bị người quản lý bên cạnh cản lại, cuối cùng khi rời khỏi sân bay, cô quay đầu lại nhìn thoáng qua, đúng lúc thấy được Diệp Phàm và Diệp Nguyệt cùng đi xuống máy bay.
Mà trên khu đất trống bên cạnh máy bay, một chiếc xe quân đội rất chói mắt, phía trước xe quân đội, Liễu Thanh Mi cũng thấy được một bóng dáng quen thuộc, chính là đội viên đặc chiến từng nói chuyện với Diệp Phàm trên máy bay.
"Chắc chắn có chuyện gì đó đã xảy ra." Trong mắt Liễu Thanh Mi lóe lên chút kỳ lạ.
Diệp Phàm nhạy bén cảm giác được có người đang nhìn mình, khi anh nhìn qua thì chỉ nhìn thấy bóng lưng của Liễu Thanh Mi.
"Phàm Tử, làm tốt lắm!"
Đường Kiến Thụy chào đón Diệp Phàm bằng một cái ôm chặt, biện pháp xử lý của Diệp Phàm chính là biện pháp xử lý tốt nhất, không ai có thể làm tốt hơn Diệp Phàm, một sự kiện có thể khiến Hoa Hạ mất mặt trên quốc tế lại biến mất vô hình như vậy, trong lòng Đường Kiến Thụy bội phục sát đất.
Sự thật chứng minh, Long Thần vẫn là Long Thần, mãi mãi khiến cho người ta ngước nhìn.
"Quân khu đã chuẩn bị tiệc ăn mừng cho cậu, Thượng tướng Quách tự mình tiếp đón!" Sau khi buông Diệp Phàm ra, Đường Kiến Thụy cười nói, trong giọng nói tràn đầy tự hào.
Diệp Phàm lại nhíu mày.
Trong lòng Đường Kiến Thụy lộp bộp một tiếng, nhưng vẫn thấp giọng nói: "Phàm Tử, đừng trách tôi nhiều chuyện, nếu cậu chỉ ở trong nước mấy ngày, hoàn toàn có thể không đi, nếu cậu định phát triển ở trong nước thì tốt nhất vẫn nến gặp một chút."
Diệp Phàm trầm mặt, ánh mắt lướt qua dáng vẻ tò mò của Diệp Nguyệt ở bên cạnh.
Đường Kiến Thụy lập tức hiểu rõ, cười ha ha, nói với Diệp Nguyệt: "Không ngờ Phàm Tử còn giấu một người em gái xinh đẹp như vậy, sau này em cũng chính là em gái anh, ở thủ đô gặp chuyện gì thì có thể nói tên Đường Kiến Thụy anh, bảo đảm em có thể nghênh ngang đi ở thủ đô."
Diệp Nguyệt nghe vậy thì nheo mắt lại cười rộ lên, xinh xắn nói: "Anh Quỷ đê tiện, em đâu phải là con cua."
Quỷ đê tiện?
Vẻ mặt tươi cười của Đường Kiến Thụy lập tức cứng lại, nhìn về phía Diệp Phàm lạnh nhạt bên cạnh, gằn từng chữ: "Diệp Phàm, tôi muốn giết chết cậu."
"Nào." Diệp Phàm không thèm để ý.
Đường Kiến Thụy tức hộc máu, anh cũng không phải là đối thủ của Diệp Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: "Rốt cuộc có đi hay không?"
"Đi, sao lại không đi." Diệp Phàm gật đầu đồng ý.
Nếu chỉ có một mình anh, đương nhiên sẽ không cần đi gặp đại tướng gì đó, anh không thích bị người khác trói buộc, thế giới to lớn, sau khi anh làm xong những việc cần làm, nơi nào cũng có thể sống được.
Nhưng hiện tại bên cạnh anh còn có một Diệp Nguyệt.
"Xem như cậu thức thời." Đường Kiến Thụy làm bộ hung dữ nói với Diệp Phàm, sau đó cười nói với Diệp Nguyệt: "Em gái, chúng ta đi thôi, vẫn chưa từng ngồi xe quân đội đúng không, để em trải nghiệm quân đội bọn anh oai hùng thế nào."
Trong mắt Diệp Nguyệt lấp lánh ánh sao, nóng lòng muốn trải nghiệm.
"Có cái gì hay mà mong đợi chứ." Diệp Phàm không chút để ý nói: "Không hề thoải mái, thô ráp, cứng ngắc, toàn là một đám đàn ông khô khan, không hề có chút thú vị nào."
Đường Kiến Thụy đang lên xe, nghe được lời này nên dừng lại, liếc mắt nhìn Diệp Phàm không biểu cảm lên xe, trong mắt anh hiện lên vẻ gian xảo, lại thấy dáng vẻ vui vẻ của Diệp Nguyệt, dường như anh hiểu được gì đó.
Con người không ai hoàn mỹ, sẽ có nhược điểm của mình, Đường Kiến Thụy cảm giác mình nắm được nhược điểm của Diệp Phàm.
Quân đội đặc biệt coi trọng Diệp Phàm, bữa tiệc được tổ chức ở Quốc Binh Quán.
Chủ tọa là Thượng tướng, năm vị Trung tướng tiếp khách, toàn bộ bữa tiệc Đường Kiến Thụy thủ lĩnh của bộ đội đặc chủng, người mang quân hàm Trung tá chỉ có thể rót rượu, ngay cả tư cách nói chen vào cũng không có.
Điều khiến Diệp Phàm bất ngờ chính là toàn bộ bữa tiệc giống như hoàn toàn là vì cảm ơn anh, cũng không có người đưa ra yêu cầu, như gia nhập quân đội, hoặc là mang công pháp tu luyện của anh ra.
Hai tiếng sau, khuôn mặt anh đỏ rực choáng váng, đưa Diệp Nguyệt rời khỏi Quốc Binh Quán, trong lòng Diệp Phàm cảm thấy có chút thú vị.
Đường Kiến Thụy đưa Diệp Phàm và em gái về nhà của mình ở thủ đô, trải qua nỗi đau rời xa nhà, mối nguy hiểm trên máy bay, sự kinh ngạc ở Quốc Binh Quán, Diệp Nguyệt đã mệt mỏi, vừa rửa mặt xong là lăn ra ngủ. Lần trải nghiệm ngày hôm nay đối với cô ấy mà nói có thể để lại dư âm cả năm.
Trong phòng khách, Diệp Phàm ngồi đối diện với Đường Kiến Thụy.
"Không để yên chuyện cướp máy bay này được." Đường Kiến Thụy nghiêm túc nói: "Cậu cần phải chuẩn bị sẵn sàng, từ trước đến nay Cự Giải trả thù không thành công thì sẽ không bỏ qua, cho dù cậu quyết định thế nào, là anh em tôi luôn ủng hộ cậu, nhưng cậu vẫn nên suy nghĩ cho Nguyệt Nhi."
"Nguyệt Nhi là tên anh có thể gọi sao?" Diệp Phàm hừ lạnh.
Đường Kiến Thụy nghe vậy thì cười khổ, "Được, tôi gọi là Diệp Nguyệt, rất nhiều người muốn làm em gái tôi, tôi đều không cho."
"Vậy anh nhận những người đó làm em gái đi."
Diệp Phàm vặc lại một câu, sau đó nghiêm túc nói: "Người nên cẩn thận là các người chứ không phải tôi."
Diệp Phàm nói xong, kể lại chuyện cơ phó cũng là phần tử khủng bố, trán Đường Kiến Thụy toát mồ hôi lạnh.
Nếu không phải là Diệp Phàm mà đổi thành người khác, có cơ phó làm chốt an toàn cuối cùng, e là bọn chúng đã sớm thành công.
Từ mồi nhử lúc bắt đầu, đến đột nhiên gặp nạn, thêm chốt an toàn cuối cùng, hành động chặt chẽ, thủ đoạn kín đáo, có thể nói là cao thủ trong cao thủ.
"Tôi không đồng ý anh nói bọn chúng là người của tổ chức Cự Giải, nhưng hành động và thủ đoạn tàn nhẫn của bọn chúng là thật, không đạt được mục đích trước đó, chắc chắn bọn chúng sẽ có hành động tiếp theo." Diệp Phàm nhắc nhở nói.