Trương Dĩnh kể lại cho Diệp Phàm hôm nay cô đi mua đồ nên đến ngân hàng rút tiền.
Trước đó, Diệp Phàm đã rút hết tiền từ ngân hàng Hoa Kỳ ra, sau đó chuyển vào thẻ ngân hàng của Trương Dĩnh. Nhưng hôm nay đi ngân hàng, cô lại bị thông báo là do thẻ của cô tự dưng tăng một khoản tiền kếch xù không rõ lai lịch, nên bị khóa lại.
Đương nhiên, đây chỉ là một lý do thôi.
Một lý do trả thù Diệp Phàm!
"Tôi biết rồi." Diệp Phàm trực tiếp bóp nát thẻ ngân hàng trong tay.
Trương Dĩnh thở dài rồi nói: "Xin lỗi…"
Diệp Phàm khẽ cười: "Không cần phải xin lỗi. Cô chỉ là người bình thường, có cuộc sống riêng của mình. Tôi cũng không muốn kéo cô vào chuyện của chúng tôi. Thôi cô trở về làm việc cho tốt, nếu có khó khăn thì có thể tìm tôi."
Trương Dĩnh khẽ gật đầu, không dám nhìn Diệp Phàm, rồi xoay người rời đi.
Diệp Phàm khẽ lắc đầu.
Trương Dĩnh vốn chỉ là một người bình thường, cô ấy hành động và có thái độ như vậy đều rất bình thường. Cách sống của mỗi người đều khác nhau. Trước đó Trương Dĩnh từng bồng bột một lần rồi, cuối cùng thì bị sa thải.
Lần này, cô ấy cũng đã lựa chọn.
Không có gì đáng trách cả.
"Cô đi đi." Diệp Phàm nhìn về phía Sở Thanh Nhã.
"Tại sao?"
Sở Thanh Nhã sửng sốt một hồi, giọng điệu suy sụp: "Đều là lỗi của tôi, tôi sẽ đền bù."
Nếu như không phải vì chuyện của cô, cũng sẽ không có nhiều chuyện gián tiếp xảy ra như thế, đến mức bây giờ ngay cả Diệp Phàm cũng bị liên lụy.
Diệp Phàm cười nói: "Đừng tự đổ mọi lỗi lầm cho mình như vậy. Cô nghĩ xem, với tính cách của tôi, cho dù không có cô, tôi cũng sẽ bỏ qua những người này chắc?"
Sở Thanh Nhã ngẫm nghĩ, với tính cách căm thù cái ác lại còn không biết biến báo của Diệp Phàm, hình như đúng như anh ta nói, anh ta sẽ không bỏ qua bất kỳ kẻ nào!
"Nếu như tôi đoán không sai, thì công ty Khuynh Thành cũng xảy ra chuyện rồi." Diệp Phàm thản nhiên nói.
Sở Thanh Nhã khẽ run.
Mà lúc này, cách đó không xa, một chiếc xe đã lái tới. Xe dừng lại bên cạnh ba người, cửa xe mở ra.
Sau đó, một người đàn ông trung niên khá giống Vu Gia Đống bước xuống xe. Ông ta cầm một bản hợp đồng, đi đến trước mặt Diệp Phàm, lạnh lùng nói: "Lần này chắc chịu ký rồi."
Người đàn ông trung niên này là cha của Vu Gia Đống, Vu Bách Hải.
Mỗi khi nghĩ đến con mình bị gia tộc chuyển đến thôn Cổ La, trong lòng ông ta lại tràn ngập tức giận và bất đắc dĩ.
Trong lòng ông ta cũng tràn đầy nỗi hận với Diệp Phàm.
Nếu như không phải đối phương khăng khăng không chịu bán cổ phần công ty Khuynh Thành, sao con ông lại bị đưa đến thôn Cổ La?
Cho nên, tất cả đều là lỗi của Diệp Phàm!
Mà lúc này, Diệp Phàm đã cầm lấy hợp đồng. Khi nhìn thấy giá cả giao dịch bên trên, anh bật cười.
"Ông coi công ty Khuynh Thành là quầy bán quà vặt chắc?" Diệp Phàm lên tiếng.
Số tiền giao dịch trên hợp đồng là —— 100 ngàn!
Phải biết rằng, trước đó, khi Vu Gia Đống tìm anh, hắn đã ra giá là 3 tỷ rồi!
Vu Bách Hải cười nhạo: "Chắc mày vẫn chưa biết rồi, công ty Khuynh Thành của chúng mày đã bị ban ngành liên quan niêm phong rồi, về sau chắc cũng chẳng được giải phong nữa đâu. Tao cho mày 100 ngàn, chỉ vì muốn hoàn thành tâm nguyện của con tao mà thôi. Nên là, bây giờ chúng mày đừng coi mình ra cái gì!"
Xoẹt!
Câu trả lời của Diệp Phàm là trực tiếp xé nát hợp đồng, sau đó nói: "Cút đi, bây giờ tôi đang rất tức giận. Đừng chờ đến khi tôi không nhịn được ra tay, đến lúc đó ông muốn hối hận thì đã quá muộn rồi."
"Mày…!" Vu Bách Hải cười lạnh. "Mày nghĩ là hôm nay tao đến đây, mà không chuẩn bị gì à?"
Hả?
Diệp Phàm nhíu mày.
Anh ta cảm thấy một luồng sát khí thoắt ẩn thoắt hiện.
"Chung Gia, thay tôi dạy dỗ thằng nhãi này. Chỉ cần không mất mạng, còn đâu chơi thế nào cũng được!" Vu Bách Hải mở miệng nói một câu như vậy.
Xoẹt!
Vừa dứt lời, một luồng kình phong không biết truyền đến từ hướng nào, mạnh mẽ trào tới.
"Đây là…" Diệp Phàm sững sờ.
Giống y như Quyền Pháp Vô Danh!
Vù!
Không hề suy nghĩ nhiều, Diệp Phàm chỉ nhẹ nhàng xoay người, đã tránh thoát đòn đánh mạnh mẽ của đối phương.
Sau đó, anh lùi về sau mấy bước, liền thấy khuôn mặt của người tới.
Người ra tay là một tên ăn mày trung niên mặc một bộ áo vải lam lũ, lôi thôi lếch thếch, toàn thân bẩn thỉu, râu quai nón xồm xoàm dài đến ngực.
Nhưng đây chỉ là trong mắt của người bên ngoài.
Trong mắt của Diệp Phàm, trên người của đối phương có tồn tại một luồng khí giống như Quyền Pháp Vô Danh của anh.
Đúng!
Chính là luồng sức mạnh đó!
Sức mạnh thần bí tích tũy đã lâu trong cơ thể Diệp Phàm dần sôi trào. Dường như nó cảmnhận được cái gì đó, nên sống động lạ thường.
"Thằng nhãi, phản ứng không tệ, xem ra cũng là cao thủ." Đôi mắt nửa híp của tên ăn mày mở ra, nhìn chằm chằm Diệp Phàm mấy lần. Ông ta ta lập tức lắc đầu. "Chẳng qua vẫn còn non lắm. Thôi thì ngoan ngoãn để tao dạy dỗ chút, ông tay hay chân là được, không lấy mạng mày đâu."
Nói nghe như đúng rồi vậy.
Cứ như là đánh ông tay hai chân người ta là ban ân ấy!
Vu Bách Hải đã lùi về phía trước xe. Khi nhìn về phía Diệp Phàm, mặt ông ta hiện rõ nụ cười khẩy trêu tức, giữa lông mày cũng hằn vẻ đắc ý.
Ông ta gặp ông ta ăn mày lôi thôi này dọc đường khi đang đi phượt ở Tây Tạng.
Sau đó ông ta biết được, ông ta là một loại sư khổ hạnh, nhưng không giống những nhà sư khổ hạnh bình thường.
Ngoài chịu khổ ra, bọn họ cũng không dừng hưởng lạc.
Ông ta biết ông ta có thân thủ phi phàm do lúc bọn họ cắm trại, chẳng may gặp đàn sói. Khi đó, ông ta ăn mày lôi thôi liền xuất hiện, dễ dàng giết chết con sói đầu đàn giữa bầy sói!
Tình cảnh đó khiến tất cả mọi người đều ngạc nhiên!
Về sau, ông ta đi tìm ông ta mãi. Sau khi tìm được, ông ta liền dùng nhiều tiền và các ưu đãi khác mời chào đối phương.
Mãi mới khiến ông ta đồng ý!
Trước khi tới, ông ta đã nghe nói Diệp Phàm rất lợi hại rồi, nên mới chuyên môn mang theo ông ta ăn mày lôi thôi đi cùng.
Mục đích đúng là để đối phó Diệp Phàm!
Vù!
Tên ăn mày lôi thôi lại ra tay, đấm thẳng về phía Diệp Phàm.
"Cẩn thận!" Sở Thanh Nhã và Diệp Nguyệt rất lo lắng.
Mặc dù họ đều biết Diệp Phàm rất giỏi, nhưng thực lực của tên ăn mày lôi thôi này hình như cũng không yếu!
Diệp Phàm lại lắc đầu, "Mặc dù không biết tại sao ông có sức mạnh đó, nhưng sức mạnh trong cơ thể tôi càng tinh khiết hơn, cũng dồi dào hơn!"
Khi đang nói chuyện, cơ thể Diệp Phàm phồng lên, luồng sức mạnh bí ẩn cũng chảy qua cả cơ thể.
"Cút!"
Một tiếng hét lớn, Diệp Phàm cũng ra cú đấm.
Ông ta ăn mày lôi thôi sững sờ, nhưng lúc này, hai nắm đấm đã đụng nhau.
Phập!
"A!!!"
Một giây sau, tiếng hét thảm thiết lập tức vang lên.
Sau đó, chỉ thấy cơ thể tên ăn mày lôi thôi bay ra ngoài, cả người nằm rạp trên mặt đất. Tay trái ông ta ôm lấy cánh tay phải máu thịt bầy nhầy, sắc mặt trắng bệch.
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Diệp Phàm chỉ toàn là nỗi sợ hãi!
"Mày, mày……"
"Ông quá yếu." Diệp Phàm đi đến trước mặt ông ta ăn mày, ngồi xổm xuống, lạnh lùng nói: "Bản lĩnh của ông là do ai dạy?"
Ông ta ăn mày lôi thôi nuốt nước bọt, trong mắt tràn đầy giãy giụa và kinh hoảng, "Tôi không thể nói!"
Sau cú đấm kia, ông ta cũng đã mơ hồ nhận ra, người trẻ tuổi trước mặt cũng giống mình, nhưng cậu ta mạnh hơn ông ta nhiều.
Nếu như ông ta là một ngôi sao, thì anh ta là cả hệ ngân hà.
Khoảng cách giữa hai người thực sự quá lớn!