Bọn họ cứ ngỡ Tưởng Minh sẽ phản kháng chứ!
Nào ngờ, Tưởng Minh lại chọn cách nhượng bộ, khiến tất cả mọi người cùng ngẩn ngơ.
"Nam tử hán đại trượng phu không nói hai lời, đã hứa rồi thì dù mắt có ứa lệ cũng phải làm cho xong."
Lời Tưởng Minh thốt vừa là an ủi mọi người, nhưng cũng để an ủi chính mình.
Dù đám bảo vệ còn lưỡng lự nhưng cuối cùng vẫn phải nhương bộ.
Sau đó, dưới sự chỉ huy của Tưởng Minh, toàn bộ đám bảo vệ có mặt tại đó đã cùng bò một vòng quanh Đại học Yến Kinh.
Chưa chi, chuyện Tưởng Minh cùng các nhân viên bảo vệ bò quanh trường đã truyền khắp Đại học Yến Kinh, ai nấy đều nháo nhào ầm ĩ, lời đồn kiểu gì cũng có.
"Đó không phải là Tưởng Minh của phòng bảo vệ ư? Sao anh ta lại dắt cả đám bảo vệ bò quanh trường thế kia? Chẳng lẽ đây là chương trình huấn luyện đặc biệt gì?"
"Có thể đấy, nhưng làm thế này có thể rèn luyện sức khỏe được sao?"
"Ban nãy tôi ngóng được tin, nghe bảo quản lý bảo vệ mới nhậm chức đang phạt đám Tưởng Minh đấy. Đây là hình phạt của quản lý mới."
"Quản lý tổ bảo vệ mới? Có phải là anh chàng Diệp Phàm đã "ném bóng rổ" Chung Cừu mấy hôm trước không? Chẳng phải anh ta đã bị trường mình sa thải rồi sao? Hay là lại có Trưởng bộ phận mới rồi?"
...
Mọi người đều đang xôn xao bàn luận chuyện này.
Còn Diệp Phàm thì lại nằm lim dim trên chiếc ghế mát xa trong phòng làm việc.
Buổi chiều, khi đã chuẩn bị tan làm, cuối cùng đám Tưởng Minh cũng hoàn thành được lời hứa bò một vòng quanh Đại học Yến Kinh. Tưởng Minh đưa đám bảo vệ tới trước cửa phòng làm việc.
Lúc này vừa khéo Diệp Phàm cũng mơ màng tỉnh giấc, anh liếc điện thoại, thấy đã tới giờ tan làm bèn đứng dậy chuẩn bị tới cổng chờ Diệp Nguyệt rồi cùng về nhà.
Vừa bước khỏi phòng làm việc, anh đã thấy đám Tưởng Minh ngoài cửa. Diệp Phàm không khỏi ngạc nhiên, thuận miệng hỏi: "Các người bò xong chưa? Xong rồi thì về đi, còn chạy ra đây làm gì?"
Tưởng Minh đỏ bừng mặt, xem chừng hắn vô cùng lúng túng. Do dự hồi lâu, Tưởng Minh nói: "Diệp Phàm... Không, quản lý Diệp, trước đó chúng tôi đã không phối hợp với anh, đó là lỗi của chúng tôi, mong anh rộng lượng, đừng trách móc so đo với đám tôm tép chúng tôi."
"Ồ..." Diệp Phàm vươn tay vỗ vai Tưởng Minh, mỉm cười nói: "Cứ làm việc cho tử tế đi, tôi sẽ không ở lại đây quá lâu đâu."
Nói xong, anh bèn sải bước bỏ đi.
Tưởng Minh ngẩn ra, đến tận khi Diệp Phàm khuất bóng hắn mới hoàn hồn, lúc hiểu được lời Diệp Phàm nói, lòng hắn chợt cuộn lên một thứ cảm giác không nói nổi thành lời.
Suốt bao nhiêu năm nay hắn luôn nỗ lực làm việc cần cù, chăm chỉ tại Đại học Yến Kinh.
Nhưng lần này hắn hành xử quá xốc nổi rồi!
Vì muốn ngồi lên cái ghế Quản lý tổ bảo vệ, hắn đã đánh mất tấm lòng thuở ban đầu của mình.
Đột nhiên, Tưởng Minh lại thấy xấu hổ, hắn từng là quân nhân, điều quan trọng nhất một người lính cần làm là phải tuân thủ chức trách, nhớ rõ sứ mạng, gánh vác trách nhiệm, chứ không phải là tranh quyền đoạt lợi!
...
Khu ngoại ô phía Đông Thủ đô, tại biệt thự.
Trong căn phòng ngủ trang trí thanh lịch nhã nhặn, Liễu Thanh Mi nằm trên chiếc giường lớn rộng rãi mềm mại, vết thương trên cơ thể cô hiện đã được xử lý cẩn thận.
Liễu Thanh Mi mở cặp mắt ngái ngủ, bắt gặp Cung Vô Cấu đang ngồi bên giường, mệt mỏi tới mức thiếp đi.
"Anh Tư!"
Thấy Cung Vô Cấu, cặp mày đen nhánh của Liễu Thanh Mi thoáng cau, cô nhớ lại những chuyện xảy ra trước khi mình mất đi ý thức.
Trước đó Liễu Thanh Mi bị người ta bắt cóc, ép hỏi tung tích của Cung Vô Cấu rồi đánh đập dã man.
Sau đó thì cô hôn mê bất tỉnh.
Cô loáng thoáng nhớ đã thấy Cung Vô Cấu đã vì cứu mình mà bị thương nặng, suýt thì mất mạng.
"Thanh Mi, em, em tỉnh rồi à, tốt quá!"
Cung Vô Cấu vô cùng cảnh giác. Lúc tỉnh giấc, hắn mở hai mắt, cặp đồng tử kép lóe lên ánh lạnh, nhưng vừa thấy Liễu Thanh Mi tỉnh lại, tia sáng lạnh lùng trong mắt hắn đã tan biến, thay vào đó là sự dịu dàng và vui mừng.
Thấy được tình cảm trong cặp mắt Cung Vô Cấu mà trái tim thiếu nữ của Liễu Thanh Mi cũng rung động theo.
Cô đã biết được tình cảm Cung Vô Cấu dành cho mình từ lâu, dù rằng tình cảm này khiến cô cảm thấy ấm áp, an toàn, ngọt ngào, nhưng sự quan tâm quá mức của Cung Vô Cấu lại làm Liễu Thanh Mi bức bối thiếu tự do.
Tình yêu mãnh liệt ấy thậm chí còn khiến cô thấy ngột ngạt không thở nổi.
Vậy nên cô mới dứt khoát từ chối Cung Vô Cấu.
Nhưng từ khi nhà họ Cung xảy ra chuyện, cô mới chợt phát hiện thật ra mình rất quan tâm tới an nguy của Cung Vô Cấu.
"Thanh Mi, em có còn thấy khó chịu ở đâu không? Em đói không? Có muốn ăn gì không?" Cung Vô Cấu hỏi Liễu Thanh Mi, lời ăn tiếng nói cũng trở nên lộn xộn.
Đứng trước Liễu Thanh Mi, hắn hoàn toàn đánh mất chừng mực của mình.
Sự tỉnh táo, khôn ngoan, nhã nhặn bay biến đi đâu hết. Hắn ta trở thành một tên ngốc chìm đắm trong tình yêu, bám riết lấy người mình yêu.
Tình yêu của hắn, hèn mọn như vậy đấy...
Nếu trước kia Liễu Thanh Mi thấy được dáng vẻ này của Cung Vô Cấu, cô sẽ chỉ cảm thấy thật đáng ghét.
Nhưng giờ lại không như vậy nữa, chợt cô lại thấy buồn cười, một cảm giác ngọt ngào không nói nổi thành lời cuồn cuộn trong lòng Liễu Thanh Mi.
Cô cảm thấy thật hạnh phúc!
Trên thế gian này còn chuyện gì hạnh phúc hơn có một người thành tâm thành ý yêu mình chứ?
"Anh Tư, anh có thể ôm em được không?" Liễu Thanh Mi nhìn Cung Vô Cấu.
"Ơ..." Cung Vô Cấu ngẩn ra, sau khi hoàn hồn lại, hắn vội nói: "Đương nhiên là được rồi."
Nói xong, Cung Vô Cấu bèn đỡ Liễu Thanh Mi ngồi dậy. Liễu Thanh Mi khẽ dựa vào ngực Cung Vô Cấu, nghe nhịp tim đang đập rộn ràng của người đàn ông này.
Khóe môi cô cong lên, nở nụ cười ngọt ngào xinh đẹp. Lúc này, vết thương trên người cô chẳng còn đau nữa, hệt như là ảo giác vậy.
...
Diệp Phàm bước ra cổng trường Đại học Yến Kinh, đang chuẩn bị gọi cho Diệp Nguyệt thì chuông điện thoại anh đã chợt reo lên. Anh nhìn màn hình thông báo cuộc gọi, người gọi tới là Đàm Ngọc Yến. Anh ngẩn ra, nhíu chặt mày, gương mặt hiện rõ vẻ nghi ngờ.
Sao Đàm Ngọc Yến lại chủ động gọi cho anh?
Không phải chứ!
Dù nghĩ như vậy, nhưng Diệp Phàm vẫn ấn ngay nút trả lời. Đầu dây vừa kết nối, giọng nói dồn dập của Đàm Ngọc Yến đã vang lên: "Diệp Phàm, cậu đang ở đâu?"
"Tôi đang ở cổng trường, có chuyện gì vậy?" Diệp Phàm hỏi.
"Gì cơ? Ở cổng trường? Cậu... cậu mau đi đi, người của Triệu gia tới tìm cậu để gây chuyện đấy." Đàm Ngọc Yến hốt hoảng nói: "Không, không, không, sợ là giờ cậu đi từ cổng trường thì không kịp rồi, cậu mau rời khỏi đây bằng cửa sau đi."
"Hả..." Diệp Phàm nhíu mày, ngờ vực hỏi: "Chủ nhiệm Đàm, xảy ra chuyện gì vậy? Người của Triệu gia sao lại tới tìm tôi gây chuyện?"
"Cậu quên rồi à, người lần trước bị cậu đánh tên Triệu Dị, Triệu Dị là đứa cháu Triệu lão gia yêu nhất. Sau khi bị cậu đánh Triệu Dị kể lại chuyện cho Triệu lão gia, ông ta đã đưa người tới Đại học Yến Kinh tìm cậu, định dạy cho cậu một bài học, người ở Thủ đô ai cũng biết đắc tội với Triệu Dị chính là tuyên chiến với Triệu gia."
Đàm Ngọc Yến vội giải thích.