Mục lục
Long Thần Tại Đô
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Được!”

Diệp Phàm cầm lấy số điện thoại mà Lý Long đưa cho anh.

Sau khi nói chuyện vài câu với Diệp Phàm thì Lý Long mới rời đi.

Lúc này Lâm Thiền đi đến.

“Anh Diệp, anh định đi đâu vậy?” Lâm Thiền hỏi Diệp Phàm.

“Liên quan gì đến cô?” Diệp Phàm liếc nhìn Lâm Thiền rồi nói.

“Đương nhiên là có liên quan rồi!” Lâm Thiền nói: “Anh đã cứu em, anh là ân nhân cứu mạng của em, em phải báo đáp anh.”

“Không cần.” Diệp Phàm nói.

Sau đó anh dẫn Triệu Vũ và Bạng Địch rời đi.

Tuy nhiên Lâm Thiền chặn Diệp Phàm lại rồi nói: “Em mặc kệ, em là người có ân nghĩa nhất định phải báo đáp, cho dù anh có đồng ý hay không thì em cũng phải báo đáp anh.”

“Tránh ra!” Diệp Phàm lạnh lùng nói.

“Anh Phàm, tôi thấy cô Lâm Thiền rất có thành ý, anh đừng cự tuyệt như thế.” Lúc này Bạng Địch nói.

Diệp Phàm lạnh lùng nhìn Bạng Địch.

Bạng Địch rụt cổ lại.

Thấy Bạng Địch nói giúp mình, Lâm Thiền giơ ngón tay trỏ với nó rồi nói với Diệp Phàm: “Anh Diệp, anh xem Bạng Địch nói đúng chưa kìa, em có thành ý như thế, anh đừng từ chối mà.”

“Thế này đi, chỉ cần anh đồng ý chơi vài ngày ở thành phố Áo để em tiếp đón anh đàng hoàng.”

“Em đảm bảo sau này sẽ không bám lấy anh nữa, có được không?”

Diệp Phàm nhíu mày lại, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Được thôi!”

“Hihi, quá tốt rồi, vậy thì đi đến nhà em thôi.” Lâm Thiền vui mừng nói.

“Bảo Triệu Vũ với Bạng Địch đi cùng cô trước đi, tôi có chút chuyện riêng phải giải quyết, đợi sau khi giải quyết xong thì tôi sẽ đến nhà cô.” Diệp Phàm nói.

Sau đó, mặc kệ Lâm Thiền có đồng ý hay không, Diệp Phàm liền thi triển nhịp bước vô cùng huyền diệu, trong phút chốc cơ thể anh nhẹ tựa lông hồng, giống như bươm bướm trong vườn hoa xuyên qua đám đông qua lại, đi ra khỏi sân bay thành phố Áo.

Lâm Thiền chỉ cảm thấy mắt vừa hoa thì Diệp Phàm đã biến mất trong dòng người đông đúc.

Điều này khiến cô muốn gọi Diệp Phàm cũng không kịp nữa.

“Hừ!”

Nhìn thấy Diệp Phàm mất hút trong dòng người đông đúc, Lâm Thiền hậm hực giậm chân.

Sau khi rời khỏi sân bay của thành phố Áo, Diệp Phàm liền lấy điện thoại ra gọi cho Sở Thanh Nhã, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

“Diệp Phàm!” Sau khi cuộc gọi được kết nối, giọng nói của Sở Thanh Nhã truyền đến: “Sao anh lại có thời gian gọi điện cho tôi? Anh đang làm gì vậy?”

“Tôi đến thành phố Áo rồi.” Diệp Phàm nói.

“Hả, anh, anh đến thành phố Áo rồi sao?” Sở Thanh Nhã sững sờ, một lúc sau mới định thần lại được.

“Ừm.”

“Anh gửi địa chỉ cho tôi đi, tôi lập tức đến tìm anh.”

“Được!” Diệp Phàm tắt điện thoại, gửi địa chỉ cho Sở Thanh Nhã, sau đó anh đứng đợi cô ở cạnh một tiệm cắt tóc trên phố.

Lần này anh chọn chuyến bay hạ cánh xuống thành phố Áo là vì muốn gặp Sở Thanh Nhã.

Bây giờ khắp mọi nơi trên thế giới xảy ra hiện tượng biến dị, anh rất lo lắng cho an nguy của Sở Thanh Nhã.

Lúc Diệp Phàm đứng đợi Sở Thanh Nhã ở trước cửa tiệm cắt tóc, một người phụ nữ quyến rũ đi ra từ tiệm cắt tóc, nhìn thấy Diệp Phàm, cô ta lập tức bước đi uốn éo đến bên cạnh anh.

“Ây yo, chào anh đẹp trai!” Người phụ nữ quyến rũ chủ động nói chuyện với Diệp Phàm.

“Ừ!” Diệp Phàm lạnh lùng nhìn ả ta.

Mặc dù người phụ nữ này rất quyến rũ nhưng Diệp Phàm không bị cô ta mê hoặc, chưa kể tâm tính anh vững chắc, không bị ảnh hưởng bởi sắc đẹp, chỉ tính đến những phụ nữ mà anh từng gặp thôi thì đã có rất nhiều người xinh đẹp hơn cô ta.

Thẳng thắn mà nói thì trong mắt Diệp Phàm người phụ nữ quyến rũ này chỉ ở mức ‘không xấu’ mà thôi.

Vì thế Diệp Phàm đương nhiên sẽ không bị cô ta mê hoặc, quyến rũ.

Diệp Phàm không để ý đến cô ta, tuy nhiên cô ta lại không tức giận, cũng chẳng hề ngượng ngừng bởi vì bị phớt lờ, cô ta nhếch miệng, lộ ra nụ cười vô cùng quyến rũ, tiếp tục nói với Diệp Phàm: “Anh đẹp trai, tôi thấy tóc anh cũng khá dài rồi đấy, muốn cắt tóc không? Cắt xong sẽ sáng sủa hơn đấy.”

“Ừm!” Diệp Phàm nhíu mày, nghĩ một lát rồi gật đầu.

Quãng thời gian này anh bận tối mắt tối mũi, không có thời gian chăm lo cho bản thân, bây giờ tóc anh thực sự đã mọc rất dài rồi, ngày thường thì anh sẽ chẳng buồn quan tâm, nhưng hôm nay anh có hẹn gặp mặt với Sở Thanh Nhã.

Có thể bởi vì thích Sở Thanh Nhã nên anh cảm thấy hơi lo lắng.

Vì thế, nghe người phụ nữ này nói xong anh thực sự cũng muốn cắt tóc để sửa sang lại bản thân, như thế anh mới tự tin để đi gặp mặt Sở Thanh Nhã.

“Giá cắt tóc bên cô thế nào?” Diệp Phàm nói.

“Gội đầu cắt tóc hết 20, "thổi" mất 200, nếu muốn thêm nữa thì full combo là 700.” Người phụ nữ quyến rũ nói đồng thời giơ tay kéo Diệp Phàm, đặt tay của anh vào ngực của cô ta, không ngừng cọ vào phần ngực.

Hành động của cô ta khiến Diệp Phàm bực mình nhíu mày lại.

Có điều, anh cũng không nghĩ nhiều.

“Thế nào, anh đẹp trai, anh muốn phục vụ kiểu nào đây?” Người phụ nữ quyến rũ hỏi.

“Full combo đi!” Diệp Phàm nghĩ một lúc rồi nói.

Trong tiềm thức của anh cho rằng, càng đắt thì càng tốt.

Nghe thấy Diệp Phàm nói muốn phục vụ full combo, người phụ nữ quyến rũ cười rạng rỡ, cô ta vội vàng kéo Diệp Phàm vào trong tiệm cắt tóc ở bên cạnh.

Sau khi vào trong, Diệp Phàm đang chuẩn bị ngồi xuống thì người phụ nữ quyến rũ lại bảo anh vào một căn phòng ở bên trong.

Diệp Phàm không hiểu ý đồ của cô ta, anh đi theo cô ta vào trong căn phòng.

Căn phòng nhỏ bé này hoàn toàn không giống với phòng dùng để cắt tóc, bên trong chỉ có một chiếc giường, sau khi vào trong người phụ nữ quyến rũ bảo Diệp Phàm nằm xuống.

“Tôi muốn cắt tóc cơ mà, cô bảo tôi nằm trên giường để làm gì?”

Diệp Phàm lộ vẻ mặt khó hiểu.

“Phải "sấy" đã!” Người phụ nữ quyến rũ thuận miệng nói.

“Ồ!” Diệp Phàm nhíu mày lại, lần đầu tiên anh nghe thấy chuyện nằm trên giường để sấy tóc.

Nhưng anh cũng không nghĩ nhiều, ngoan ngoãn nằm trên giường theo lời của người phụ nữ quyến rũ.

Nhưng lúc anh vừa nằm xuống, cô ta liền giơ tay sờ vào quần của anh rồi bất ngờ kéo khóa quần anh ra, tay của cô ta luồn vào bên trong giống như con cá chạch.

“Cô làm gì vậy?”

Diệp Phàm sửng sốt ngồi dậy, lăn sang một bên, vừa kéo khóa quần vừa hỏi người phụ nữ quyến rũ.

“Thì "sấy" cho anh mà!” Ả ta nói, đồng thời nhìn Diệp Phàm với vẻ mặt khó hiểu.

Cô ta không hiểu ý của Diệp Phàm? Sao anh lại phản ứng dữ dội như thế chứ?

Cô ta thám thính hỏi Diệp Phàm: “Anh đẹp trai, tôi hiểu mà, có phải lần đầu tiên anh làm chuyện này nên thấy lo lắng đúng không? Cứ thả lỏng ra đi, không sao đâu, tôi sẽ khiến anh thấy rất thoải mái, đảm bảo anh sẽ hài lòng với sự phục vụ của tôi.”

Diệp Phàm nhíu mày, lúc đầu anh không hiểu ý của người phụ nữ quyến rũ này.

Bây giờ nghe cô ta nói những lời này.

Anh hiểu ngay ra là chuyện gì.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK