Anh ta nhận được tin tức nội bộ, Diệp Phàm đã chấp nhận lời mời của quân đội, chẳng bao lâu nữa những người có mặt ở đây, bao gồm cả anh ta, đều phải trở về lò đào tạo và chịu sự huấn luyện của Diệp Phàm thêm một lần nữa, hiện giờ Diệp Phàm cũng chỉ sử dụng quyền lợi của mình trước thời hạn mà thôi.
Hơn nữa, dưới cục diện hiện nay, còn ai có thể giải quyết việc này tốt hơn Diệp Phàm hay sao?
Không có.
Dù sao cho đến nay, Đường Kiến Thụy cũng chưa bao giờ thấy Diệp Phàm thất bại.
Lần này cũng vậy thôi!
"Còn ngây ra đó làm gì nữa? Không nghe thấy sĩ quan nói gì sao? Loại bỏ tất cả các điểm hỏa lực đã bị lộ ngay lập tức!" Đường Kiến Thụy hét thẳng về phía mọi người.
"Rõ!"
Tất cả đồng thanh trả lời, chỉ có điều trong mắt vẫn tràn ngập sự khó hiểu, từ khi nào bọn họ có thêm một sĩ quan vậy?
Các quân nhân đã sớm kìm nén một bụng tức giận, tất nhiên sẽ không khách sáo nữa, vài tiếng súng pằng pằng bằng vang lên, tất cả những điểm hỏa lực bị lộ ra ngoài đều bị xóa sổ mà không có ngoại lệ.
"Tốt lắm."
Cùng lúc đó, Diệp Phàm cũng rời máy tính trong tay.
"Phàm Tử, rốt cuộc cậu vừa làm gì thế? " Đường Kiến Thụy tò mò hỏi.
Diệp Phàm thản nhiên đáp: "Xâm nhập vệ tinh, lợi dụng vệ tinh gián điệp để quét hình, đồng thời xâm chiếm nhà máy điện, hệ thống theo dõi, nói ra các anh cũng không hiểu đâu, nhưng tôi đã xác định được vị trí ẩn nấp của bọn họ rồi."
Nói xong, Diệp Phàm đưa ra một địa chỉ.
"Cậu chắc chứ?" Miệng của Đường Kiến Thụy có thể nhét vừa một quả táo, cứ gõ lên máy tính như vậy chưa đầy một phút, mà đã tìm ra được vị trí của kẻ chủ mưu phía sau màn sao, sao có thể như vậy được?
Anh ta cũng không phải là tên ngốc không hiểu chút gì về máy tính, trên thực tế, từ khi nhận được tin tức cho đến nay, chuyên gia máy tính của quân đội đã làm việc hơn mười phút mà vẫn không thu được bất cứ tin gì.
"Cứ làm theo những gì tôi đã nói đi, ngoài ra, trước tiên đừng điều động những người ở bên này, để người khác đi đi, nhất định phải là người đáng tin, sau khi ra ngoài thì nghe theo chỉ thị của tôi, kêu bọn họ hành động thì có thể hành động." Hơi dừng lại một chút, Diệp Phàm bổ sung thêm: "Tốt nhất là người của quân đội, với lại nhắc bọn họ nhất định phải cẩn thận, bên đó không hẳn không có bẫy đâu."
Đến bây giờ cũng vẫn chưa nhận được yêu cầu nào từ phần tử khủng bố, trong lòng Diệp Phàm có một cảm giác vô cùng bất an.
Sự việc không hề đơn giản như vậy, ra tay với dân thường sẽ phá vỡ hoàn toàn ranh giới đạo đức, hơn nữa những cường quốc trên thế giới sẽ đẩy mâu thuẫn của mình lên Hoa Hạ.
Nếu việc này thật sự do tổ chức Cự Giải gây ra, không ngại đắc tội hay thậm chí là chọc giận Hoa Hạ, vậy có thể thấy được ý đồ của bọn họ rất lớn.
"Tôi sẽ đi sắp xếp ngay." Đường Kiến Thụy nói một cách nghiêm túc.
Tất nhiên trong lòng anh ta vẫn không rõ vì sao Diệp Phàm có thể tìm được dấu vết của phần tử khủng bố thông qua máy tính, nhưng anh ta vẫn lựa chọn tin tưởng Diệp Phàm, hơn nữa còn tự mình triển khai hành động, với tư cách là chỉ huy của toàn bộ an ninh ở tuyến đầu thủ đô, không dưới tình huống đặc thù, bất cứ quân đội nào thuộc về thủ đô đều phải nghe theo sự điều khiển của anh.
Sau khi sắp xếp hành động xong, Đường Kiến Thụy đi tới bên cạnh Diệp Phàm, thấp giọng nói: "Phàm tử, tốt xấu gì cậu cũng phải nói đại khái chuyện này cho tôi biết chứ, để khi đối mặt với sự chất vấn của cấp trên, tôi còn có lời giải thích ổn thỏa, bằng không thì cậu cứ chuẩn bị đi đến ngục giam quân đội thăm tôi đi."
Diệp Phàm đảo mắt, đây chính là lý do vì sao anh không muốn bước vào thể chế, cấp trên luôn có rất nhiều quy định, làm việc không thoải mái một chút nào, mặc dù đã làm đến cuối cùng rồi, vẫn cần phải giải thích rõ với nhiều người như vậy như cũ.
Không thể phủ nhận, quy định như vậy sẽ tránh được phần lớn sai phạm, cũng tránh được rất nhiều sai lầm do người lãnh đạo làm ra trong lúc đầu óc mơ màng, nhưng thời điểm cấp bách giống như hiện tại, lại không thể đưa ra được quyết định một cách quyết đoán dựa theo tình huống được.
"Những cây súng đó đều được khiển khiển từ xa, cho nên bọn họ nhất định phải có tầm nhìn, đơn giản chính là ba phương diện."
Trong lòng chửi rủa, nhưng cái phải giải thích thì vẫn cần giải thích, dù sao Đường Kiến Thụy còn phải khai báo với cấp trên nữa.
"Mắt thường, theo dõi, máy bay không người lái và vệ tinh." Trong mắt Đường Kiến Thụy hiện lên ánh sáng.
"Sai rồi." Diệp Phàm lắc đầu, "Gần đó hoàn toàn không có người, người mạnh đến đâu cũng không thể đảm bảo bản thân sau khi chọc giận một cường quốc vẫn có thể đi ra ngoài một cách nghênh ngang được."
Một khi sự việc bùng phát, cảnh sát và quân đội Hoa Hạ chắc chắn sẽ lập tức phong tỏa hiện trường, bất kỳ ai không liên quan đều sẽ bị đuổi đi hết, nếu những người bí mật điều khiển những cây súng đó ở đây, thì sẽ bị tìm ra dễ như trở bàn tay thôi.
Người chủ mưu phía sau màn sẽ phạm phải một sai lầm ngu xuẩn như vậy sao? Đáp án đương nhiên là không rồi.
Như vậy thì chỉ còn lại theo dõi, máy bay không người lái và vệ tinh.
Sử dụng phương pháp loại trừ là xong.
Diệp Phàm lập tức khẳng định rằng không có sự tồn tại của vệ tinh gián điệp phía trên vùng trời sân bay, cũng không có bất cứ số liệu trao đổi nào, vệ tinh và máy bay không người lái được loại trừ.
Nhưng vậy cũng chỉ còn lại theo dõi mà thôi.
Thiết lập hệ thống tự vận hành độc lập, lại thêm tính quan trọng của sân bay, hầu như những nơi nào không liên quan đến quyền riêng tư đều nằm trong phạm vi theo dõi. Diệp Phàm phát hiện ra một đoạn chương trình được khảm trong hệ thống giám sát, ngoại trừ liên thông đến nội bộ hệ thống tự vận hành độc lập thì video quan sát ở sân bay còn được chuyển đến một nơi khác nữa.
Chuyện tiếp theo đã làm xong rồi, bằng việc theo dõi ngược lại, cho dù đối phương đã sử dụng hơn năm trăm nghìn ván cầu trên toàn thế giới, nhưng đối với Diệp Phàm mà nói, chẳng qua cũng chỉ thay đổi từ ba phút thành một phút mà thôi.
Đơn giản như vậy đó.
Có kỹ thuật thì có thể muốn làm gì thì làm.
"Cái đệt!"
Đối mặt với việc có kỹ thuật chính là có thể làm việc tùy theo ý mình của Diệp Phàm, Đường Kiến Thụy trực tiếp chửi tục một câu, mẹ nó, đả kích người ta thật đó.
Quân sĩ phía sau Đường Kiến Thụy nhìn về phía Diệp Phàm với ánh mắt tôn sùng, người trong cuộc lại nhìn về phía những kỹ thuật viên trong đội ngũ của mình, chỉ thấy cậu ta dùng máy tính gõ nửa ngày trời, cuối cùng vẫn lắc đầu chịu thua.
Mặc dù Diệp Phàm đã đưa ra đáp án, cậu ta hoàn toàn có thể làm theo y chang, thế nhưng sự thật lại là, cậu ta thậm chí còn chẳng tìm ra được cái đuôi của chương trình được khảm vào kia, như thể đoạn chương trình đó vốn dĩ không hề tồn tại vậy, càng đừng nói đến việc lần theo dấu vết.
Trên cơ bản lòng ngưỡng mộ của cậu ta với anh cao như núi, vượt qua cả sự thua kém.
Vị này xuất thân từ trường đại học đứng đầu Hoa Hạ, khi còn đi học đã khiến cho các bậc thầy công nghệ nổi tiếng phải thực lòng khuất phục.
"Đúng chỗ rồi."
Còn chưa tới mười phút, Đường Kiến Thụy đột nhiên mở miệng nói.
Diệp Phàm gật đầu, sau đó nói: "Thông báo cho bọn họ biết đi, đối thủ tổng cộng có bảy người, không ai là kẻ yếu hết, nhất định phải cẩn thận hơn nữa, nếu bọn họ muốn xét hỏi, thì có thể giữ lại một người sống, tuyệt đối đừng nương tay, bằng không rất có thể người chết chính là người của bọn họ."
Sắc mặt Đường Kiến Thụy chợt thay đổi, nhìn về phía Diệp Phàm nghi ngờ, thấy được Diệp Phàm gật đầu rồi truyền chỉ thị xuống.
Nếu so sánh mà nói, thì anh ta quan tâm đến tính mạng của anh em mình hơn.
Tiếp đó, Diệp Phàm bắt đầu hoạt động cơ thể, "Đợi chút nữa tôi sẽ xông đến cứu người, thu hút sự chú ý của bọn họ, anh hãy hạ lệnh cho bọn họ ra tay."
"Hiểu rồi." Đường Kiến Thụy trả lời nhanh gọn.
Đây cũng là lần đầu tiên anh ta thấy Diệp Phàm nghiêm túc như vậy, lúc trước bị một tổ chức phản loạn hơn một nghìn người ở Trung Đông chặn lại, anh ta cũng không thấy Diệp Phàm nghiêm túc như thế, hơn nữa chuyện xảy ra trên máy bay kia, trong lòng anh ta lại tăng thêm một phần cảnh giác với tổ chức Cự Giải.
"Bắt đầu!"
Cùng một tiếng quát lớn của Diệp Phàm, giọng nói còn chưa rơi xuống, Diệp Phàm đã rời giỏi công sự che chắn rồi đi thẳng đến chỗ con tin ở trung tâm hội trường.