“Tôi, tôi......”
Lý Nhã Hân sững sờ.
Cô ta vừa tận mắt chứng kiến thực lực của Diệp Phàm.
Ngay cả Dương Thành Minh cũng bị Diệp Phàm dễ dàng giết chết thì một người phụ nữ yếu ớt như cô ta có thể làm được gì chứ?
Rắc rắc!
Nhất thời không biết làm gì, ngay lập tức Lý Nhã Lân quỳ trước mắt Diệp Phàm, dập đầu như giã tỏi để cầu xin anh: “Tôi, tôi xin lỗi, cầu xin anh hãy tha mạng cho tôi, tha cho tôi đi......”
Diệp Phàm liếc nhìn Lý Nhã Hân đang quỳ dưới đất, trong mắt lóe lên tia tàn độc.
Tuy nhiên lúc này Sở Thanh Nhã đi đến bên cạnh, kéo tay áo của anh.
Diệp Phàm hơi sững sờ, quay đầu nhìn cô.
“Tha cho cô ta đi”, Sở Thanh Nhã nói.
“Ừm!”, Diệp Phàm liền gật đầu đồng ý mà không hề do dự trước yêu cầu của Sở Thanh Nhã.
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta mau đi thôi, ngày mai anh đi rồi, em phải trân trọng từng giây từng phút ở bên anh”, Sở Thanh Nhã bỗng nhiên mỉm cười, khoác tay anh.
“Được!”
Diệp Phàm gật đầu, chuẩn bị rời đi cùng Sở Thanh Nhã.
Lúc này Tôn Phong vội nói với Diệp Phàm: “Người anh em, lúc nãy cảm ơn anh đã ra tay cứu tôi”.
“Anh rất giỏi, nhưng mà phải biết tự lượng sức mà làm”, Diệp Phàm nhìn Tôn Phong rồi nói.
Anh đánh giá cao hành động trước đó của Tôn Phong.
Vì thế anh mới ra tay cứu anh ta.
“Ừm, tôi hiểu rồi”, Tôn Phong gật đầu rồi nói.
Mặc dù tính cách của anh ta hơi ngoan cố, nhưng trải qua sự việc ngày hôm nay khiến anh ta hiểu ra, năng lực có bao nhiêu thì gánh vác trách nhiệm lớn bấy nhiêu.
Gánh vác trách nhiệm vượt ngoài khả năng của bản thân chính là tự tìm đến cái chết.
Diệp Phàm vỗ vai Tôn Phong, sau đó rời đi cùng Sở Thanh Nhã.
Sau khi rời khỏi khu vui chơi, Diệp Phàm cùng Sở Thanh Nhã đến một quán cơm gần đó, ăn một bữa no nê rồi mới về chỗ ở của Sở Thanh Nhã.
Quãng thời gian hạnh phúc vô cùng ngắn ngủi, một đêm trôi qua rất nhanh, sáng sớm ngày thứ hai Diệp Phàm cùng Sở Thanh Nhã ăn sáng xong rồi từ biệt nhau.
Sau khi từ biệt Sở Thanh Nhã, Diệp Phàm bấm gọi một số máy thần bí, cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.
“Kế hoạch tiến hành thế nào rồi?”, Diệp Phàm hỏi.
“Long thần, kế hoạch lần này xảy ra vấn đề lớn rồi......” Người ở đầu dây bên kia nói.
Sau khi nghe người ở đầu dây bên kia nói xong, sắc mặt Diệp Phàm trở nên nghiêm trọng, anh nhíu mày suy nghĩ một lát rồi hỏi: “Anh nói con gái của tướng quân ở Đào Thành sao?”
“Ừm!”, người ở đầu dây bên kia nói.
“Anh phụ trách giúp đỡ Hứa Ác Lai, còn về con gái của tướng quân thì tôi sẽ đích thân đến Đào Thành một chuyến”, Diệp Phàm nói.
Nói xong, Diệp Phàm liền tắt máy.
Sau đó anh liên lạc với Triệu Vũ và Bạng Địch, đồng thời nói với hai bọn họ chuẩn bị đến Đào Thành một chuyến cùng anh.
Thành phố Áo cách Đào Thành không xa, đi máy bay chỉ mất hai tiếng đồng hồ.
Hơn nữa, đường hàng không giữa thành phố Áo và Đào Thành không bị ngăn chặn bởi các hiện tượng kỳ lạ xảy ra gần đây, mà ngược lại vẫn rất ổn định.
Với khả năng của Diệp Phàm, anh có thể dễ dàng mua được vài tấm vé máy bay từ thành phố Áo đi đến Đào Thành, buổi chiều, Diệp Phàm, Triệu Vũ và Bạng Địch gặp nhau ở sân bay, lúc chuẩn bị lên máy bay thì Lâm Thiền xuất hiện.
Nhìn thấy Lâm Thiền, Diệp Phàm không khỏi nhíu mày lại.
Anh đã nói với Triệu Vũ và Bạng Địch là không được nói cho Lâm Thiền biết chuyện anh đến Đào Thành.
Diệp Phàm không muốn Lâm Thiền bám lấy mình.
Có điều, rõ ràng là Triệu Vũ và Bạng Địch đã không làm vậy.
Diệp Phàm lạnh lùng trừng mắt nhìn Triệu Vũ và Bạng Địch, do dự một lát rồi đi về phía Lâm Thiền, anh nói: “Không phải trước đó chúng ta đã nói rõ ràng trong điện thoại rồi sao, cô đến làm gì?”
“Em......”, Lâm Thiền nhìn Diệp Phàm, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tình yêu và nỗi buồn, cô ta định nói nhưng lại thôi.
“Cuộc đời gặp nhiều chuyện không như ý muốn là rất đỗi bình thường, giữa cô và tôi có duyên nhưng không có phận, tôi hy vọng cô có thể sớm từ bỏ tình cảm đối với tôi, với điều kiện của cô nhất định có thể tìm được một người đàn ông xuất xắc”, Diệp Phàm nhìn Lâm Thiền, cuối cùng thì có chút không nỡ, anh thở dài rồi nhẹ nhàng khuyên bảo cô ta.
“Em, em biết rồi!”, Lâm Thiền kìm nén nỗi đau mới nói ra được câu này.
Sau đó, cô ta liền bật khóc.
Nhìn thấy Lâm Thiền khóc nức nở, Diệp Phàm rất đau lòng, nhưng anh biết lúc này anh không thể mềm lòng, nếu anh gieo rắc chút hy vọng cho Lâm Thiền thì cô ta sẽ càng khó từ bỏ được anh hơn.
Thà đau một lần còn hơn là đau mãi mãi.
Diệp Phàm chỉ có thể làm vẻ mặt lạnh lùng vô tình.
“Đi thôi!”
Sau khi hít sâu một hơi, Diệp Phàm nói với Triệu Vũ và Bạng Địch.
Triệu Vũ chỉ nhíu mày lại chứ không nói gì nhiều, còn Bạng Địch thì bĩu môi, lẩm bẩm bất bình thay Lâm Thiền với vẻ mặt bất mãn.
Diệp Phàm không để ý đến Bạng Địch, anh đi lên máy bay, Triệu Vũ vội đi theo, mặc dù Bạng Địch bất bình thay Lâm Thiền nhưng nó không dám chống lại Diệp Phàm, cuối cùng cũng hậm hực bước lên máy bay.
Nhìn bóng hình của Diệp Phàm biến mất khỏi tầm mắt, trong lòng Lâm Thiền cảm thấy vô cùng thất vọng.
Sau khi máy bay cất cánh, biến mất hoàn toàn trong không trung thì Lâm Thiền mới quay người rời khỏi sân bay.
Hai tiếng sau, Diệp Phàm, Triệu Vũ và Bạng Địch thuận lợi đến Đào Thành.
“Triệu Vũ, cậu đi liên hệ với người mà tôi bố trí ở Đào Thành rồi thực hiện kế hoạch C, bảo Bạng Địch đi cùng để giúp đỡ cậu, tôi có việc riêng cần phải xử lý trước, đợi sau khi xong việc thì tôi sẽ chủ động liên lạc với các cậu”.
Diệp Phàm nói với Triệu Vũ và Bạng Địch.
“Vâng!”, Triệu Vũ vội trả lời.
Sắp xếp xong nhiệm vụ cho Triệu Vũ và Bạng Địch, một mình Diệp Phàm rời khỏi sân bay Đào Thành, đứng bên đường gọi taxi đi đến khu ngoại ô phía Đông của Đào Thành.
Ở ngoại ô phía Đông của Đào Thành, có một căn biệt thự riêng biệt hai tầng xây dựng gần núi sát sông.
Xung quanh biệt thị đầy đủ tiện ích, có sân golf, bể bơi ngoài trời, bãi săn loại nhỏ, vân vân.
Từ đó có thể thấy chủ nhân của căn biệt thự này rất giàu có.
Hơn nữa địa vị cũng rất cao.
Diệp Phàm đến căn biệt thự này thì bị trạm gác cổng ngăn lại, nhưng anh không lao mà lấy điện thoại ra gọi một cuộc.
Hai tên bảo vệ lập tức nhận được cuộc gọi cho phép đi qua.
Diệp Phàm đi vào trong căn biệt thự liền nhìn thấy có một người phụ nữ quyến rũ đang đung đưa ly rượu ở trước cửa đại sảnh tầng một.
Thứ rượu vang đỏ như máu bên trong chiếc ly xáo động, dưới sự khúc xạ của ánh mặt trời, sặc sỡ lóa mắt, vô cùng có sức hút.
Nhìn thấy Diệp Phàm vào trong biệt thự, khóe miệng người phụ nữ quyến rũ khẽ nhếch lên, lộ ra nụ cười quyến rũ, cô ta giống như hồ ly tinh trong truyền thuyết, vẻ đẹp tự nhiên, không thể phân biệt được cô ta đang cau mày hay là đang cười.
“Con người bạc tình này còn dám đến đây tìm tôi sao? Cậu không sợ tôi ăn tươi nuốt sống cậu sao?”, lúc Diệp Phàm tiến lại gần, người phụ nữ quyến rũ đột nhiên nói, mặc dù cô ta vẫn đang cười, giọng điệu cũng giống như trêu đùa, nhưng trên người lại toát ra sát khí lạnh lùng đáng sợ.