Thủy tinh vỡ vụn ra thành từng mảnh, từng âm thanh theo gió truyền đến bên tai người nghe, Sở Thanh Nhã cắn môi thật mạnh: Chết như vậy, cũng đáng.
Cô tựa đầu vào lồng ngực của Diệp Phàm, nghe rất rõ từng nhịp tim anh đang đập thình thịch, hai mắt từ từ nhắm nghiền lại.
Cô biết mình sẽ chết, nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ chết ở trong lồng ngực của một người đàn ông.
Thật sự…. rất cam tâm.
Nhưng cô vẫn còn nhiều chuyện muốn làm.
Oành!
Một tiếng nổ vang trời, ngọn lửa cùng khói thuốc nổ bùng lên sau lưng hai người họ, trong mơ hồ Diệp Phàm còn có thể nghe được tiếng gào thét không cam tâm của Trương Thành Hổ.
Muốn dồn tôi vào chỗ chết? Ông tưởng tượng nhiều quá rồi.
Khóe miệng Diệp Phàm khẽ nhếch lên, lộ ra một nụ cười đầy tự tin, tay trái bám chặt vào ngoài hiên nhà, cố gắng kiềm chế cơn đau ở bụng dưới đồng thời giữ chặt Sở Thanh Nhã trong lồng ngực, những mảnh thủy tinh nhỏ không ngừng rơi xuống sượt qua mặt anh.
Cùng lúc đó, ở phía dưới tòa nhà, Hứa Tiệp Viễn vẫn chỉ đang chứng minh sự ngu dốt của mình.
“Tôi biết ngay mà, không nên để cho tên tiểu tử vô liêm sỉ kia lên đó, Diệp gia, tôi phải khiến các người, chôn chung!” Sở Thiên Hùng điên rồi, ông siết chặt hàm răng, giọng nói vang lên đầy kinh động như từ nơi âm tào địa phủ, lạnh thấu cả xương gan.
Hứa Tiệp Viễn nhíu chặt hàng lông mày, trước mặt Cục trưởng Cục cảnh sát mà Sở Thiên Hùng có thể thản nhiên kêu gào muốn giết người, nghĩ thôi cũng đã thấy mất mặt, anh ta muốn nói gì đó nhưng tất cả cứ như mắc nghẹn lại ở cổ họng.
Không cứu được con tin, Trương Thành Hổ này tội ác tày trời, mặc rằng hắn đã chết, nhưng Hứa Tiêp Viễn sẽ gặp phiền toái lớn, nhất định sẽ bị cấp trên chất vấn cho mà xem.
Chỉ riêng việc vừa rồi chỉ có Diệp Phàm, một cư dân bình thường bước vào trong tòa nhà, cũng đã khiến cho anh ta gặp phiền phức.
“Cục trưởng, có người đi ra.”
Đột nhiên có người la lớn lên, Sở Thiên Hùng cũng Hứa Tiệp Viễn lập tức cùng quay lại nhìn, Sở Thanh Tuyết đang khóc lóc vội vàng chạy ra khỏi tòa nhà.
“Thanh Tuyết!”
Sở Thiên Hùng hô lớn, nhanh chân đón lấy Sở Thanh Tuyết lại rồi giữ chặt cô vào lồng ngực.
“Cha, chị của con, chị ấy vì con mà…” Sở Thanh Tuyết gào thét trong vô vọng, nước mắt rơi như mưa.
Sở Thiên Hùng run rẩy dùng tay xoa đầu cô, nghẹn ngào nói: “Cha biết, cha biết, con không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.”
“Sở Tổng, tôi có chút thắc mắc, không biết…” Hứa Tiệp Viễn kiên trì bước lên hỏi, anh ta muốn biết rốt cuộc ở bên trong đã xảy ra chuyện gì.
“Cút!” Sở Thiên Hùng nổi giận, giống như một con sư tử hung dữ đem giấu Sở Thanh Tuyết ở phía sau người “Đừng nghĩ tới chuyện đó.”
Khuôn mặt Hứa Tiệp Viễn đỏ bừng lên vì giận dữ, anh ta đường đường là Cục trưởng cục Cảnh sát thành phố Hải Đông, là người mà Sở Thiên Hùng có thể quát lớn chắc?
“Cục trưởng, cảnh sát vũ trang báo cáo, sau tiếng nổ mạnh có người nhảy ra ngoài.” Thuộc hạ của Hứa Tiệp Viễn truyền tin về.
Có người nhảy ra ngoài?
Hứa Tiệp Viễn hơi sửng sốt, theo bản năng nhìn lại về phía tầng trên cùng của tòa nhà.
Tiếng nổ mạnh cùng ngọn lửa đã sớm tiêu tan nhưng khói đặc ở bên trong vẫn cuồn cuộn bốc ra, quả thực trên vách tường có hai người.
“Là Diệp Phàm cùng Sở Thanh Nhã!” Giọng nói của anh ta đầy vui sướng.
Người còn sống, đây mới là chuyện tốt nhất.
“Chị tôi và Diệp Phàm?” Sở Thanh Tuyết giật mình hỏi lớn, họ thật sự còn sống sao?
Sở Thiên Hùng miễn cưỡng cười một cái, sự tàn nhẫn trong ánh mắt của ông ta cũng đã vơi đi đôi phần. Giữa không trung Diệp Phàm có chút run rẩy, anh đã đánh giá sai sự hèn nhát của Trương Thành Hổ, mẹ kiếp hắn lại sử dụng kính chống đạn, anh mặc dù có thể dễ dàng làm vỡ nó, nhưng do lực va đập của hai người nên tay trái của anh có chút đau.
“Còn tỉnh không?” Diệp Phàm cúi đầu hỏi.
Sở Thanh Nhã sửng sốt, cô mở to mắt, nhìn xuống phía dưới, thần sắc tái nhợt hỏi “Tôi chưa chết sao?”
“Không dễ chết vậy đâu.” Diệp Phàm lạnh lùng đáp rồi nói thêm: “Ôm cho chắc, như thế này không lên được.”
“Cái gì?” Khuôn mặt đang tái nhợt của Sở Thanh Nhã bỗng nhiên nổi lên hai đốm đỏ hây hây.
“Nhanh lên.” Giọng điệu của Diệp Phàm có vẻ không ổn, có vẻ tay trái của anh không trụ nổi nữa. Sở Thanh Nhã chỉ im lặng gật đầu, hai tay ôm lấy cổ Diệp Phàm, vùi đầu vào trong lồng ngực anh, Diệp Phàm có thể thấy rất rõ hai vành tai đang đỏ bừng lên của cô.
“Lúc nào rồi còn suy nghĩ lung tung.”
Diệp Phàm nhẹ giọng nói một câu, không để ý tới cơ thể run run của Sở Thanh Nhã, tay phải buông cô ra rồi nắm vào mái hiên bên phải.
Dùng sức một chút, hai người bay lên, Sở Thanh Nhã kêu lên một tiếng đầy sợ hãi.
Màng nhĩ của Diệp Phàm như muốn bị thủng, đầu óc anh có chút quay cuồng, hai chân không đứng vững, đột nhiên lảo đảo rồi va vào mông Sở Thanh Nhã, đợi đến khi tỉnh táo mới lạnh nhạt nói: “Còn không mau buông ra, cô muốn ôm tới khi nào đây?”. Lúc này Sở Thanh Nhã mới vội vàng nhảy xuống khỏi người Diệp Phàm, cô xấu hổ đến mức không dám nhìn anh, nhưng cái mông đang bị đau, thì lại… có chút thoải mái.
Càng như vậy Sở Thanh Nhã càng không dám nhìn Diệp Phàm, khuôn mặt thanh tú của cô dần ửng đỏ.
“Đi thôi.”
Diệp Phàm lắc đầu, màng tai của anh vẫn còn chút ong ong, thoạt nhìn tưởng như giọng của Sở Thanh Nhã không hề lớn nhưng âm lượng thực sự rất cao.
Chờ hai người đi ra khỏi tòa nhà Long Đằng, Sở Thanh Tuyết vui sướng ôm chầm lấy Sở Thanh Nhã, hai chị em sống chết có nhau, nước mắt cứ trực tuôn trào.
Hứa Tiệp Viễn cùng Sở Thiên Hùng đứng vây quanh Diệp Phàm. “Tôi cần một lời giải thích!” Ánh mắt Sở Thiên Hùng trần đầy lửa giận, tất cả đều là do Diệp Phàm, mặc dù tính mạng hai chị em nhà họ Sở không bị nguy hiểm nhưng khả năng lớn sẽ ám ảnh cả cuộc đời này.
“Giải thích?” Diệp Phàm liếc nhìn Sở Thiên Hùng, nhún vai nói “Ông không có tư cách.”
Nói xong mặc kệ ngọn lửa giận dữ đang ngùn ngụt bốc lên từ Sở Thiên Hùng, Diệp Phàm hướng mắt về phía Hứa Tiệp Viễn và nói “Ông cũng muốn kiếm chuyện?”
“Không.” Hứa Tiệp Viễn lắc đầu, “Cám ơn Diệp tiên sinh đã ra tay cứu giúp, sau này chúng tôi sẽ có hậu tạ.” “Chỉ là tình cờ thôi.” Diệp Phàm thản nhiên nói, nhìn vào ánh mắt của đối phương rồi tiếp tục trầm giọng: “Xe tôi cướp ở sân bay, hy vọng ông có thể đưa nó về giúp tôi, đối phương có yêu cầu gì chỉ cần hợp lý thì nhất định tôi sẽ đồng ý.”
Khuôn mặt của Hứa Tiệp Viễn trở nên cứng đờ, nhưng vẫn đồng ý với Diệp Phàm, việc cần làm trước tiền là yêu cầu Diệp Phàm về Cục Cảnh sát để ghi chép.
“Còn nữa….” Diệp Phàm lướt ánh mắt qua hai chị em nhà họ Sở đang ôm nhau khóc thút thít, rồi đành đưa tay ra hiệu bỏ qua đi. Vốn anh muốn nói rằng Kiếp Hồng Nhan do chính anh phát minh ra, hơn nữa sản phẩm này có thể chữa lành khuôn mặt của Sở Thanh Tuyết nhưng nhìn tình cảnh của hai chị em họ, ngẫm lại im lặng vẫn là tốt nhất.
Nhìn thái độ của Sở Thanh Tuyết đối với anh ta, không chừng không hề cảm kích mà có khi còn khiêu khích, anh việc gì phải bận tâm. "Ông để cho cậu ta rời đi như vậy sao?” Nhìn thấy Diệp Phàm bỏ đi, Sở Thiên Hùng giận dữ quát Hứa Tiệp Viễn.
Hứa Tiệp Viễn nhíu mày, lạnh lùng nhìn Sở Thiên Hùng, “Sở tổng, tôi không phải là cấp dưới của ông, ông nên xác định vị trí cho rõ ràng!” Lời này giống như một gáo nước lạnh tạt vào mặt Sở Thiên Hùng làm hai má ông ta run rẩy, lúc này ông ta mới nhớ ra người đứng trước mặt mình là Cục trưởng Cục Cảnh sát, là người mà so với ông ta thì quyền thế cũng không hề thua kém.
“Cục trưởng Hứa, thực lòng xin lỗi.” Sở Thiên Hùng nhẹ nhàng giải thích, “Sở tổng, cũng đã gặp được hai tiểu thư rồi, nhưng không nên lôi chuyện lỗi lầm ra để giận cá chém thớt, tự thân lo liệu lấy đi.”