Như Diệp Phàm nói lúc nãy, nếu hôm nay anh không muốn giết người thì anh nhất định sẽ giết Hà Xương Tổ.
Bất cứ ai dám lấy người của anh ra để uy hiếp anh, Diệp Phàm sẽ không nương tay.
Cho dù Hà Xương Tổ có là người mà Hạng lão gia yêu quý đi chăng nữa, anh cũng không quan tâm, bởi vì căn bản anh chưa từng coi nhà họ Hạng ở Giang Đông ra gì.
Nếu không lúc đầu anh đã không đồng ý giúp Đại Đức chân nhân xử lí hàng loạt cổ vật được đào lên từ mộ cổ của nhà họ Hạng ở Giang Đông.
Hà Xương Tổ đang run lẩy bẩy, ông ta tức giận nhìn Diệp Phàm, hận không thể ăn tươi nuốt sống anh, từ trước đến nay ông ta luôn “cao cao tại thượng” nên ông ta vô cùng tự tin về thế lực của nhà họ Hạng.
Do đó đến bây giờ ông ta vẫn luôn nghĩ Diệp Phàm không giết ông ta là vì kiêng sợ nhà họ Hạng.
Ông ta thề rằng phải bắt Diệp Phàm trả giá gấp trăm ngàn lần về việc hôm nay anh đã làm.
Sau khi nghe lệnh của Diệp Phàm, Triệu Vũ không nói tiếng nào, lập tức đứng dậy đá Hà Xương Tổ liên tục như đá một con chó, cho đến khi ông ta bị đá ra trước cổng biệt thự Quất Đảo, rồi bị ném thẳng ra ngoài.
Ngay từ đầu nhìn thấy Hà Xương Tổ, Triệu Vũ đã cảm thấy không thoải mái, không phải bởi vì cậu ấy ngại Diệp Phàm không thích nói nhiều thì cậu ấy đã dạy cho Hà Xương Tổ một bài học.
Bịch!
Triệu Vũ ném Hà Xương Tổ ra khỏi biệt thự Quất Đảo vô cùng thô bạo, cậu ném thẳng ông ta vào đống rác trước cổng.
Sau đó cũng chẳng buồn nhìn, cậu quay lưng trở lại biệt thự Quất Đảo.
Hà Xương Tổ bò lồm cồm ra khỏi đống rác, ông ta đang chịu đựng sự đau đớn của hai bên má bị rách toạt, nghiến răng nghiến lợi tự nói với bản thân: “Tên súc sinh họ Diệp, mày đợi đó cho tao, Hà Xương Tổ tao không phải kẻ yếu đuối.”
“Hôm nay mày đánh tao thê thảm như vậy, lần sau tao sẽ trả lại mày gấp trăm gấp vạn lần.”
“Không phải mày đã nói không được dùng người của mày để uy hiếp mày sao? Hơ hơ, đến lúc đó tao không chỉ muốn dùng người của mày để uy hiếp, mà còn muốn mày tận mắt nhìn thấy tao giết từng đứa từng đứa một.”
Ánh mắt Hà Xương Tổ tràn ngập oán hận, ông ta nhìn chằm chằm vào biệt thự Quất Đảo hồi lâu, rồi mới bước khập khiễng rời đi.
Sau khi Triệu Vũ ném Hà Xương Tổ vào đống rác trước biệt thự Quất Đảo, cậu quay trở về sảnh của biệt thự, nhìn thấy Triệu Vũ quay lại, Diệp Phàm nói: “Đi cùng tôi tới đấu trường ngầm Minh Luân!”
“Vâng!” Triệu Vũ gật đầu, do dự một lúc rồi nói với Diệp Phàm: “Anh Phàm, lúc nãy anh đánh “sứ giả” của nhà họ Hạng ở Giang Đông như thế, anh không chuẩn bị để đối phó khi bọn chúng trả thù sao? Tại sao lại đi đấu trường ngầm Minh Luân?”
“Đấu trường ngầm Minh Luân là đấu trường ngầm lớn nhất ở Tương Nam, được điều khiển bởi Từ Khuê, một trong ba thế lực ngầm lớn nhất ở Tương Nam.”
“Xuất thân của người tên Từ Khuê đó không hề đơn giản, lúc đầu em mới đến Tương Nam, không có việc gì làm nên có ghé vào đấu trường ngầm Minh Luân chơi mấy lần, thế lực bên trong hơi sâu, đặc biệt có một quyền thủ tên là “Hung Thú”, được mệnh danh là quyền vương mạnh nhất của đấu trường ngầm Minh Luân. Chỉ tiếc là em vẫn chưa được gặp hắn, nghe nói Từ Khuê không thể tiếp nổi ba chiêu của thuộc hạ, nhưng nếu em muốn đánh bại Từ Khuê thì phải dùng đến mười chiêu.”
Diệp Phàm có hơi bất ngờ nhìn Triệu Vũ nói: “Hôm nay cậu bị sao thế? Đột nhiên có vấn đề gì sao?”
“Ơ...” Triệu Vũ xoa đầu nói: “Em luôn muốn được gặp người tên Hung Thú đó, nhưng lại sợ ảnh hưởng đến nhiệm vụ nên mãi vẫn chưa đi. Nếu như hôm nay có thể gặp được hắn, anh Phàm, anh xem có thể...”
“Cậu không phải là đối thủ của hắn!” Diệp Phàm ngắt lời Triệu Vũ, anh suy nghĩ một lúc rồi nói: “Có lẽ nếu như miễn cưỡng thì cậu có thể chịu được bốn chiêu của hắn.”
“Không phải vậy chứ? Chỉ bốn chiêu thôi sao? Có gì đó không đúng, anh Phàm, theo như cách anh nói thì anh có quen biết với người tên Hung Thú đó sao?” Nghe Diệp Phàm nói bản thân chỉ chịu được bốn chiêu, nên nhất thời Triệu Vũ không phục.
Nhưng cậu ta suy nghĩ rất nhanh, ngay lập tức liền đoán ra được Diệp Phàm quen với người tên Hung Thú đó qua lời nói của anh.
“Tôi cũng mới vừa có được tin tức, cái danh xưng mà cậu nói của quyền thủ tên Hung Thú đó, rất có thể là người quen trước đây của tôi, nhưng vẫn chưa có gì chắc chắn, vì thế nên tôi mới rủ cậu cùng đi đến đấu trường ngầm Minh Luân.” Diệp Phàm giải thích: “Còn về nhà họ Hạng ở Giang Đông, nếu như chúng biết an phận, tôi sẽ bỏ qua cho chúng, còn nếu như chúng vẫn không từ bỏ, thì đích thân tôi sẽ đến Giang Đông giết cả nhà họ Hạng!”
“Ơ...” Triệu Vũ sững ra một chốc rồi nói: “Anh Phàm, không phải anh nói là chúng ta nên tiết chế chút sao? Nhà họ Hạng ở Giang Đông quả thật là hậu duệ của Sở Bá Vương, nếu thật sự giết bọn chúng, sẽ khiến cả Hoa Hạ này chấn động một phen, đến lúc đó, chỉ sợ là...”
“Không sao đâu, nếu thật sự có lúc đó thì cứ thực hiện “kế hoạch Tru Thần” là được!” Diệp Phàm thản nhiên nói.
“...”
Nghe Diệp Phàm nói xong, cho dù có là Triệu Vũ thì sắc mặt cũng bỗng thay đổi, nhưng sâu trong ánh mắt cậu lộ rõ ý chí chiến đấu đang sục sôi.
Cậu ta chính là một người chiến đấu điên cuồng!
Diệp Phàm và Triệu Vũ vừa trò chuyện vừa lái xe đến đấu trường ngầm Minh Luân!
...
Thiên Tử Cư, một trong những câu lạc bộ hàng đầu ở Tương Nam.
Câu lạc bộ này dám dùng “Thiên Tử” làm tên, có thể thấy rằng câu lạc bộ này không hề tầm thường, dù cho đó là người điều khiển tám dòng họ lớn ở Tương Nam, ngoại trừ Tiêu Thừa Thiên ra, những người khác đều không có tư cách tự ý vào đây.
Trong phòng bao tốt nhất của câu lạc bộ, có một thanh niên đang ngồi trên sô pha, khuôn mặt gã u ám đáng sợ.
Thanh niên này chính là “Nghiêm thiếu gia”, người đã từng gặp Mộ Dung Mộng Dao.
Trước mặt Nghiêm thiếu gia, một người đàn ông đang báo cáo tình báo ở Tinh thành, những thông tin này không chỉ bao gồm việc nhà họ Trương bị giết, mà còn có cả tin tức toàn bộ quân đội ảnh vệ của nhà họ Tiêu bị diệt.
Có thể thấy rằng thủ đoạn của Nghiêm thiếu gia không hề tầm thường, đến những tin tức như thế này cũng có thể điều tra cặn kẽ.
Trước đây ngay cả nhà họ Trương hay nhà họ Giang cũng không cách nào điều tra được tin tức đội ảnh vệ của nhà họ Tiêu bị diệt, điều này không chỉ nói lên được thế lực ngầm ở Tinh thành được Lâm Hạo huấn luyện bí ẩn như như thế nào, mà cả bản thân nhà họ Tiêu cũng phong tỏa tin tức này.
Nếu tin này bị lộ ra ngoài, nó sẽ mang đến một cuộc khủng hoảng lớn cho nhà họ Tiêu.
Mặc dù nhà họ Tiêu đã phong tỏa hoàn toàn tin tức, nhưng mạng lưới tình báo của Nghiêm thiếu gia vẫn thu thập được thông tin này.
“Lão già Tiêu Thừa Thiên thật đáng chết, mặc dù nhà họ Tiêu đã đắc tội với Diệp Phàm và chịu tổn thất nặng nề, nhưng ông ta lại nhân cơ hội nuốt hết sản nghiệp của nhà họ Trương để bù lại tổn thất cho nhà họ Tiêu, hơn nữa nhà họ Giang đã cho nhà họ Tiêu rất nhiều lợi ích!”
Ánh mắt Nghiêm thiếu gia nheo lại, lạnh lẽo như băng.
Sau một hồi suy nghĩ, Nghiêm thiếu gia nói với người đàn ông tình báo: “Theo như tình báo, chắc chắn có thể khẳng định Hàn Lôi là một trong những thế lực của Diệp Phàm ở Tinh thành, hừm, họ Diệp này đã đụng đến người của tao, nếu tao không xử người của nó, làm sao nó có thể biết được tao là người mà nó không thể động vào!”
“Mau đi sắp xếp người cho tao, đích thân tao sẽ đi tìm tên Hàn Lôi đó.”
“Sẽ không một ai có kết cục tốt khi đối đầu với Nghiêm Thế Đông ông đây.”