Nhìn thấy tám tên lúc trước vây quanh tấn công mình đang đẩy về phía Dương Khiết Như, Tôn Sách Long lên giọng, lạnh lùng hét vào mặt tám tên kia.
Tuy nhiên, trong số tám tên đó, có một tên đi đến chỗ Tôn Sách Long, giơ chân phải lên, đạp mạnh vào ngực Tôn Sách Long, một âm thanh nứt vỡ phát ra từ lồng ngực của Tôn Sách Long đang rung lên.
Tôn Sách Long ho dữ dội, miệng hộc máu.
Anh ta muốn giãy giụa, nhưng toàn thân bất lực.
Ngay lúc này, bảy tên còn lại đã vây lấy Dương Khiết Như.
Nhưng bọn chúng cũng không có bất cứ hành động gì đối với Dương Khiết Như, mà nhìn tên thanh niên mặc vest và đi giày da đang ngồi trên ghế sofa trong phòng VIP.
Bọn chúng đang đợi tên thanh niên đó hạ lệnh.
Tên thanh niên mặc vest đi giày da từ sofa đứng dậy, từng bước từng bước đi đến trước mặt Dương Khiết Như, nhìn Dương Khiết Như đang nằm co quắp trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt và sợ hãi, hắn lạnh lùng nói: "Dương Khiết Như, tôi cho cô cơ hội cuối cùng, bản hợp đồng lúc trước tôi cho cô xem, cô có ký tên hay không?"
“Không, không ký!” Dương Khiết Như tuy rằng sợ hãi, nhưng khí chất vô cùng mạnh mẽ, không bởi vì sợ hãi mà khuất phục, cô nói với tên thanh niên mắc vest đi giày da kia: “Tả Khâu Tuấn Viễn, bây giờ là xã hội do pháp luật cai trị, tôi khuyên anh tốt nhất không nên làm bậy.”
“Mau bảo người của anh dừng tay, gọi xe cấp cứu, đừng để sự việc ồn ào đến mức không thể kiểm soát, hợp tác là kết quả sự đồng ý của đôi bên, đối với yêu cầu thô lỗ và khiếm nhã của anh, tôi sẽ không bao giờ đồng ý.”
“Anh tốt nhất nên tỉnh ngộ đi, nếu không, anh nhất định sẽ phải chịu sự trừng phạt của pháp luật, đến lúc đó anh có hối hận thì cũng muộn rồi,”
“Ha ha!” Nghe thấy lời Dương Khiết Như nói, tên thanh niên mặc vest đi giày da ngửa mặt lên trời cười lớn giống như nghe được một câu chuyện cười, sau đó nói: “Tôi sẽ bị pháp luật trừng trị? Dương Khiết Như, cô chung quy cũng chỉ là cô gái được người nghèo nuôi lớn, chưa trải sự đời, kiến thức cũng quá nông cạn.”
“Cô có biết, tại sao phải ban hành luật không? Tôi nói cho cô biết, ban hành luật hoàn toàn là muốn giúp cấp trên thống trị thế giới tốt hơn, đó là sự ràng buộc cho những loài côn trùng và cặn bã dưới đáy của xã hội các cô, chứ không phải là xiềng xích đối với cấp trên.”
“Chỉ cần cô có đủ tiền tài và quyền lực, pháp luật sẽ chỉ là ‘lý do chính đáng’ để cô bóc lột nô lệ và cặn bã dưới đáy của xã hội mà thôi.”
Tên thanh niên mặc vest đi giày da vô cùng kiêu ngạo.
Hắn là Tả Khâu Tuấn Viễn, hậu duệ của gia tộc Tả Khâu trong giới tu hành ở Tương Nam.
Chẳng qua, bởi vì hắn không có tố chất tu hành, cho nên, hắn không muốn lãng phí thời gian vào việc tu hành mà lựa chọn mượn tài nguyên của gia tộc Tả Khâu, kinh doanh các loại sản nghiệp ở khu vực Tương Nam.
Cũng chính vì hắn có gia tộc Tả Khâu làm chỗ dựa, tác phong hành sự của hắn ta ở khu vực Tương Nam vô cùng kiêu ngạo và độc đoán.
Lần này vì muốn phá bỏ và di dời Thành cổ trên đường Phú Quý mà hắn kết thù hận với Dương Khiết Như, vốn dĩ, hắn đã chuẩn bị ổn thỏa, âm thầm khơi thông rất nhiều quan hệ, hạng mục phá bỏ và di dời Thành cổ trên đường Phú Quý hắn đã nắm chắc chín phần.
Nhưng hắn không ngờ rằng nửa đường lại xuất hiện một Dương Khiết Như.
Hơn nữa, thủ đoạn của Dương Khiết Như rất cao minh, trực tiếp tố cáo tất cả những người tham gia đấu thầu đã nhận tiền của Tả Khâu Tuấn Viễn lên Bộ Công Thương, khiến tất cả bọn chúng đều bị bãi nhiệm.
Điều này đã khiến cho Tả Khâu Tuấn Viễn phải bận rộn ngược xuôi một thời gian dài, nhưng bây giờ lại trở thành công cốc.
Nhưng lúc đấy Tả Khâu Tuấn Viễn không ra tay luôn với Dương Khiết Như, bởi vì dẫu sao, hắn đã điều tra rồi và phát hiện Dương Thanh Khiết tố cáo những kẻ đấy không phải vì chúng nhận tiền của hắn, mà là vì Dương Khiết Như cảm thấy những kẻ đó có âm mưu, nên mới thu thập nhiều tư liệu để tố cáo bọn chúng.
Nói cách khác, Dương Khiết Như không phải là nhằm vào Tả Khâu Tuấn Viễn, chẳng qua là đánh bậy đánh bạ lại làm thất bại kế hoạch của Tả Khâu Tuấn Viễn.
Nhưng điều làm cho Tả Khâu Tuấn Viễn không ngờ được chính là, Dương Khiết Như lại thắng hắn ta với điều kiện đấu thầu công bằng, điều này mới làm cho hắn vô cùng bức xúc, sau đó liền cố ý quấy rối Dương Khiết Như, làm cho Dương Khiết Như tuy rằng trúng hạng mục phá bỏ và di dời Thành cổ trên đường Phú Quý nhưng lại gặp rất nhiều phiền toái, việc phá bỏ và di dời Thành cổ trên đường Phú Quý không thể thuận lợi tiến hành.
Sau khi thông qua điều tra, Dương Khiết Như biết được là Tả Khâu Tuấn Viễn âm thầm cản trở cô.
Cho nên, cô liền hẹn Tả Khâu Tuấn Viễn ra đàm phán giải hòa, Tả Khâu Tuấn Viễn lập tức nhận lời, còn hẹn địa điểm đàm phán ở khu vui chơi Hoàng Gia.
Dương Khiết Như tuy rằng trong lòng vô cùng phẫn nộ với hành vi của Tả Khâu Tuấn Viễn, nhưng cô so với trước kia đã trưởng thành hơn nhiều, biết rằng nhiều khi, nhịn một lúc gió êm sóng lặng, lùi một bước trời cao biển rộng.
Dương Khiết Như cũng nghi ngờ thành ý đến đàm phán của Tả Khâu Tuấn Viễn, đề nghị của Tả Khâu Tuấn Viễn, chính là khiến cho Dương Khiết Như nhường hạng mục Thành cổ trên đường Phú Quý cho hắn.
Điều quá đáng hơn đó là số tiền mà Tả Khâu Tuấn Viễn đưa cho Dương Khiết Như không bằng một phần mười số tiền mà Dương Khiết Như bỏ ra để đấu thầu cho dự án Thành cổ đường Phú Quý.
Đây rõ ràng là cố ý gây sự.
Dương Khiết Như từ chối lời đề nghị của Tả Khâu Tuấn Viễn ngay tại chỗ, sau đó muốn rời khỏi khu vui chơi Hoàng Gia.
Nhưng Tả Khâu Tuấn Viễn nhất quyết không thả cô đi, còn đe dọa sẽ ngủ cùng cô đêm nay, Tôn Sách Long trong lúc tức giận liền ra tay với Tả Khâu Tuấn Viễn, nhưng anh ta không ngờ rằng, Tả Khâu Tuấn Viễn đã phục kích từ trước, nên mới có cảnh Tôn Sách Long bị tám gã đàn ông vạm vỡ bao vây.
Còn một điều nữa, đó là ông chủ đứng sau khu vui chơi Hoàng Gia có quan hệ tốt với Tả Khâu Tuấn Viễn, cho nên, nhân viên bảo vệ của khu vui chơi Hoàng Gia coi như không nhìn thấy xung đột giữa Tả Khâu Tuấn Viễn và Dương Khiết Như.
Cho dù Dương Khiết Như có hô cứu mạng, bảo vệ của khu giải trí Hoàng Gia cũng phớt lờ.
“Dương Khiết Như, lúc trước tôi đã cho cô cơ hội rồi, vốn dĩ, cô chỉ cần ký hợp đồng với tôi, ngủ cùng tôi một tối, tôi sẽ không làm khó cô. Nhưng cô lại không biết tốt xấu, nếu đã như vậy, vậy hôm nay tôi không chỉ ngủ với cô mà còn để cho những người bên cạnh tôi ngủ cùng cô nữa, hơn nữa còn quay clip gửi cho tất cả mọi người ở khu vực Tương Nam.”
“Tôi muốn cho cô biết, cái gì gọi là sống không bằng chết.”
“Đây chính là kết cục của kẻ đắc tội với Tả Khâu Tuấn Viễn tôi, ha ha……”
Tả Khâu Tuấn Viễn nhìn Dương Khiết Như đang bị cuộn tròn trong góc tường, vô cùng kiêu ngạo phá lên cười, sau đó, hắn liền tiến lên, giơ tay nắm lấy ngực Dương Khiết Như.
Dương Khiết Như chính là người đẹp thuộc top đầu, dáng người vô cùng hoàn hảo, vòng nào ra vòng nấy, vô cùng nóng bỏng.
Tuy nhiên, ngay khi Tả Khâu Tuấn Viễn giơ tay nắm lấy ngực Dương Khiết Như, hắn đột nhiên cảm thấy cổ áo phía sau của mình như bị ai kéo lại.
Điều này làm cho hắn sững sờ, ngoảnh đầu lại xem phía sau.
Bốp!
Nhưng khi hắn vừa mới quay đầu lại, trong mắt hắn xuất hiện một nắm đấm, nắm đấm này trong chốc lát như được phóng đại vô số lần, đập mạnh vào trán và đầu hắn ta với những tiếng “bùm bụp”.