Quả thực là đối đầu chế nhạo, công kích Diệp Phàm và Sở Thiên Tiên một cách “quang minh chính đại”.
Cô ta tên là Lý Yên Ni, là người theo đuổi Chu Long Đảm.
Nghe Lý Yên Ni nói, các thanh niên nam nữ có mặt ở đó đều sững sờ, nhìn Diệp Phàm bằng con mắt kỳ lạ.
“Thì ra là con riêng?”
“Một đứa con riêng, còn bị đại tiểu thư nhà họ Sở từ chối, sao lại thành chồng của Thiên Tiên chứ?”
“Tôi nghe nói là do Sở đại tướng sắp xếp, trước đó Thiên Tiên cũng không biết chuyện này, mấy ngày trước Thiên Tiên trở về Yến Kinh, chính là để xác thực chuyện này, chỉ là không biết tại sao Thiên Tiên lại chấp nhận tên này.”
“Với điều kiện của Thiên Tiên sẽ chấp nhận một đứa con riêng làm chồng mình sao? Có khi nào chỉ vì giận Chu thiếu gia nên Thiên Tiên mới cố ý?”
……
Mấy thanh niên nam nữ bắt đầu xì xào bàn tán.
Nghe thấy mấy người đó bàn tàn, Lý Yên Ni nhếch mép cười khẩy, cô cho rằng cô đã đạt được mục đích.
Chu Long Đảm ngồi bên cạnh cũng chau mày lại, suy nghĩ giống như mọi người, hắn đột nhiên cảm thấy Sở Thiên Tiên với Diệp Phàm đang cố ý thể hiện thân mật như thế.
Sở Thiên Tiên rất bình tĩnh, không tức giận, cô biết rõ Diệp Phàm là người thế nào.
Sỉ nhục Diệp Phàm?
Đúng là tự tìm đến cái chết mà!
Quả nhiên, Diệp Phàm không hề bấm bụng chịu sự châm chọc, khiêu khích của Lý Yên Ni, anh liếc nhìn Lý Yên Ni một cái rồi nói: “Cảm ơn sự quan tâm của cô dành cho tôi, nhưng tôi khuyên cô, nên quan tâm bản thân trước đi.”
“Anh có ý gì chứ?” Lý Yên Ni chau mày lại, vẻ mặt khó hiểu.
“Cô dùng ngón cái nhấn vào bụng dưới của cô là biết ngay.” Diệp Phàm cười rồi nói với vẻ mặt bí hiểm.
Lý Yên Ni bán tin bán nghi làm theo lời Diệp Phàm nói, lúc cô dùng ngón cái nhấn vào bụng dưới, bỗng nhiên cô ta cảm thấy đau dữ dội, đau đến mức cô ta bất giác hét lên một tiếng “a”, cả người lảo đảo, suýt nữa thì ngã trên mặt đất.
“Đây……” Sắc mặt Lý Yên Ni thay đổi lớn, liền hỏi Diệp Phàm: “Cơ thể tôi làm sao vậy? Tại sao lúc dùng ngón cái nhấn vào bụng dưới lại cảm thấy đau dữ dội.”
“Bởi vì cô có bệnh!” Diệp Phàm nói: “Coi bản thân là cái xe buýt công cộng, có thể không mắc bệnh sao?”
“Anh, anh nói vớ vẩn gì vậy?” Lý Yên Ni liền hiểu ý của Diệp Phàm, lập tức giận tím mặt, hét vào mặt Diệp Phàm.
“Tôi đâu có nói vớ vẩn, bản thân cô biết rõ mà.” Diệp Phàm cười khẩy rồi nói.
“Tôi……” Lý Yên Ni không nói nên lời, ngày thường cô ta đúng thật rất lẳng lơ tùy tiện, thường xuyên chơi tình một đêm, đàn ông ngủ cùng cô ta nhiều đến mức bản thân còn không nhớ rõ.
Mọi người xung quanh đều nhìn Lý Yên Ni bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cảm nhận được được ánh mắt của mọi người xung quanh, sắc mặt Lý Yên Ni vô cùng khó coi, lúc này cô ta chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống.
Đến ánh mắt Chu Long Đảm nhìn Lý Yên Ni cũng đầy sự ghê tởm và khinh bỉ, thậm chí còn cố ý chuyển chỗ, ngồi cách xa Lý Yên Ni, điều này khiến Lý Yên Ni rất khó chịu.
Cô ta phẫn nộ nhìn Diệp Phàm, sự tức giận lóe lên trong đôi mắt, lạnh lùng nói: “Anh, anh đợi đấy cho tôi!”
Nói một câu hăm dọa như thế xong Lý Yên Ni liền rời đi.
Cho dù cô ta có mặt dày đi nữa thì cũng không còn mặt mũi tiếp tục ở lại.
Nhưng từ câu nói hăm dọa lúc cô ta rời đi, có thể biết chắc rằng cô ta sẽ không tha cho Diệp Phàm, nhất định sẽ tìm cơ hội báo thù Diệp Phàm.
Có điều, Diệp Phàm không hề để ý đến việc này.
Sau khi Lý Yên Ni rời đi, những thanh niên nam nữ khác cũng không hề nhắc đến những việc mà Lý Yên Ni nói trước đó.
Cuộc gặp gỡ nhanh chóng kết thúc.
Tâm trạng của Chu Long Đảm rất tồi tệ, nhìn Diệp Phàm với ánh mắt vô cùng căm giận.
Nhưng hắn không xảy ra bất cứ xung đột trực tiếp nào với Diệp Phàm.
Hắn không phải là tên công tử bột lỗ mãng vô tích sự.
Mà là một người tài giỏi.
Trước khi tìm hiểu rõ mọi thứ về Diệp Phàm hắn sẽ không hành động tùy tiện.
Cuộc gặp gỡ kết thúc, trong phòng chỉ còn lại ba người Diệp Phàm, Sở Thiên Tiên và Triệu Vũ, Diệp Phàm liếc nhìn Triệu Vũ một cái, Triệu Vũ liền hiểu ngay, lập tức ra khỏi phòng.
Đợi sau khi Triệu Vũ rời đi, Sở Thiên Tiên ngồi trên ghế sô pha, rót ly rượu vang, khẽ nhấp một ngụm, nói với Diệp Phàm: “Diệp Phàm, lần này anh đến Tinh Thành có việc gì sao? Nhiệm vụ ẩn nấp của anh đã hoàn thành rồi, sao anh không bảo bố tôi tuyên bố hôn ước giữa anh và tôi là giả?”
“Ờ, cái này……” Diệp Phàm sờ mũi nói: “Là thế này, lần này tôi đến Tinh thành vì có việc vô cùng quan trọng cần phải làm, có thể phải nhờ vào sức mạnh của cô ở Tương Nam.”
“Nói đi, anh muốn đối phó với ai?” Sở Thiên Tiên hỏi một cách thẳng thừng.
“Tám gia tộc lớn ở Tương Nam!” Diệp Phàm bình thản nói.
“......”
Nghe Diệp Phàm nói, Sở Thiên Tiên có chút biến sắc.
Cô nhìn chằm chằm Diệp Phàm một lúc rồi mới nói: “Diệp Phàm, anh đang đùa với tôi sao? Thế lực tám gia tộc lớn ở Tương Nam lớn thế nào anh biết không? Cho dù là nhà họ Chu nhỏ bé tôi cũng không thể đắc tội được, bây giờ anh muốn tôi giúp anh đối phó với tám gia tộc lớn ở Tương Giang, anh đang giỡn với tôi sao?”
“Nếu như cô chịu giúp tôi, sau khi đánh bại tám gia tộc lớn ở Tương Nam, tôi có thể chia cho cô một phần ba của cải của bọn họ.” Diệp Phàm nói.
“Thật sao?” Diệp Phàm chau mà, trong đôi mắt xinh đẹp lấp lóe ánh sáng kỳ lạ như hồ ly.
“Đương nhiên là thật rồi.”
“Được, nhưng tôi nói trước, nếu anh thất bại tôi sẽ chạy thoát thân không hề nể tình.”
“”Được!” Diệp Phàm gật đầu.
“Nào tôi mời anh ly rượu này.” Sở Thiên Tiên rất vui, lắc ly rượu trong tay.
“Cô giúp tôi điều tra rõ thân phận của người này.” Diệp Phàm lấy ra một tấm hình đưa cho Sở Thiên Tiên rồi nói: "Nhờ anh cô giúp đỡ, nhưng đừng để anh ấy biết là tôi cần tìm.”
“Há?’ Sở Thiên Tiên nhìn bức ảnh rồi nói: “Được thôi, có tin tức tôi sẽ thông báo cho anh.”
“Được!”.
Sau khi nói chuyện xong với Sở Thiên Tiên, Diệp Phàm mới rời khỏi phòng.
Nhìn bóng hình Diệp Phàm rời đi, ánh mắt Sở Thiên Tiên lóe sáng, cô lúc này giống như con cáo chín đuôi vô cùng xảo quyệt.
Diệp Phàm rời khỏi phòng liền cùng Triệu Vũ trở về chỗ ở mà Hàn Lỗi đã sắp xếp cho anh.
Biệt thự Quất Đảo, nằm ở đảo Quất Tử của Tinh thành, cả hòn đảo nhỏ đã được Hàn Lỗi dùng số tiền lớn để mua lại.
Biệt thự Quất Đảo thi công dựa vào đảo Quất, hơn nữa còn do kiến trúc sư hàng đầu thiết kế, căn biệt thự vô cùng thời thượng, xa hoa.
Lúc Diệp Phàm trở về biệt thự, Hàn Lôi đang ở đại sảnh tầng một chờ anh, thấy anh quay về, liền đi lên nghênh đón: "Diệp tiên sinh, cậu đã về rồi sao?”
“Ừ.” Diệp phàm gật đầu, hỏi Hàn Lôi: “Cô ấy tỉnh chưa?”