“Diệp Phàm lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp, đưa cho người phụ nữ trước mặt.
Người phụ nữ cầm lấy tấm danh thiếp Diệp Phàm đưa cho, nhìn qua, nhíu mày lại, đồng tử co rút, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Phàm, nói: “Anh có biết người này có lai lịch thế nào không?”
“Giá một trăm tỷ đã muốn giết anh ta?”
“Là anh quá ngây thơ, hay là anh đang trêu đùa tôi?”
Người phụ nữ này, tên là Lâm Hồng Mai.
Cô ta là người đứng đầu Thiên Lâu.
Cô cũng chính là một trong năm đại chủ sự của Âm phủ Tương Nam.
Nghe thấy lời Diệp Phàm và Lâm Hồng Mai nói với nhau, nữ phục vụ đứng bên cạnh vô cùng khiếp sợ.
Cô ta cũng coi là người đã thấy nhiều cảnh đời.
Nhưng vẫn chưa từng gặp được, mạng của ai mà lại đáng giá một trăm tỷ.
Tuy rằng trên thế giới này có rất nhiều người có tài sản không chỉ dừng ở mức một trăm tỷ, nhưng, giá trị tính mạng của những người này bao nhiêu, lại không hề liên quan đến tài sản mà họ có, mà có liên quan đến độ khó của việc giết bọn họ.
Nói cách khác, một đại sư võ học luyện võ mấy chục năm trong núi sâu, mặc dù không có nhiều tiền, nhưng mạng của hắn ta, lại đáng giá hơn nhiều so với tính mạng của một tên đại gia có nhiều tiền bạc trong giới thương gia.
Mà theo một số tư liệu mà người phụ nữ này có được.
Cho dù là một số cao thủ trong giới tu hành, giá trị của mạng sống cũng chỉ có vài chục tỷ mà thôi.
Nhưng Diệp Phàm muốn mạng của ai, mà giá trị lại hơn một trăm tỷ.
Đây phải là một nhân vật lớn như thế nào?
“Vậy cô cảm thấy, mạng sống của hắn ta đáng giá bao nhiêu?” Diệp Phàm hỏi Lâm Hồng Mai với vẻ mặt vô cùng bình tĩnh.
Sau khi suy nghĩ một lát Lâm Hồng Mai giơ tay phải ra.
“Năm trăm tỷ?” Diệp Phàm chau mày lại.
“Không phải!” Lâm Hồng Mai lắc đầu.
“Năm nghìn tỷ?”
“Không phải, là năm mươi nghìn tỷ.”
“Ha ha, cô đùa tôi hả?” Diệp Phàm phá lên cười.
“Anh muốn tôi giết chết một kẻ đã chết, chẳng lẽ không phải là đang trêu chọc tôi sao?” Lâm Hồng Mai nói bằng giọng cáu kỉnh, mặc dù tâm trạng của cô ta không thay đổi, tuy nhiên cả Diệp Phàm và nữ phục vụ đều cảm nhận được rõ ràng. nhiệt độ đột ngột giảm xuống vài độ.
Rất hiển nhiên, sát khí của Lâm Hồng Mai đang dâng lên.
Nhưng Diệp Phàm không hề sợ hãi.
Anh cau mày suy nghĩ một lát, rồi nói với Lâm Hồng Mai: “Sao cô có thể khẳng định là hắn đã chết rồi?”
“Thiên Lâu chỉ làm ăn bằng việc giết người, nếu anh muốn mua tình báo, đi tìm lão gia đi!”
Lâm Hồng Mai nhẹ nhàng nói.
Lão gia mà cô ta nói đến, là một trong năm đại chủ sự của Âm phủ Tương Nam.
Chuyên phụ trách chuyện làm ăn tình báo của Âm phủ Tương Nam.
“Vậy thì đổi người đi!” Diệp Phàm do dự một chút rồi nói: “Tôi muốn cô giúp tôi giết tên sát nhân đầu xỏ đằng sau vụ sát hại cả nhà họ Dương ở Tinh Thành.”
“Tôi nói rồi, nếu anh cần tin tình báo, hãy đi tìm lão gia, chỗ tôi chỉ làm ăn bằng việc giết người, anh cần phải cung cấp thông tin về thân phận của kẻ bị giết, nếu không biết, anh phải điều tra cho rõ ràng trước đã.” Lâm Hồng Mai nói bằng giọng cau có.
“Sao cô phải cứng nhắc như vậy!” Diệp Phàm nói: “Tôi có thể ra giá ba trăm tỷ, mà cô và Lão gia đều là chủ quản của Âm phủ Tương Nam, cô muốn có tình báo, chắc hẳn không tốn bao tiền, thương vụ làm ăn này cô kiếm lời to.”
“Tôi thèm sao?”
“Cô có thể không cần, nhưng mở cửa làm ăn, thương vụ làm ăn tốt như vậy không làm, có còn coi là mở cửa làm ăn không?”
“Anh nói cũng đúng!” Lâm Hồng Mai chau mày, do dự một lúc rồi nói: “ Vậy được thôi, anh trả trước 30% tiền cọc, đợi sau khi tôi mang đầu của kẻ anh muốn giết đến thì trả nốt 70% còn lại.”
“Được!”
Diệp Phàm gật đầu, trả chín mươi tỷ một cách rất hào phóng.
“Anh đúng là người có tiền!” Lâm Hồng Mai nhìn thấy Diệp Phàm hào phóng trả chín mươi tỷ, mắt không chớp lấy một cái, cô ta có chút kinh ngạc.
Phải biết rằng, cho dù là người trong giới tu hành, một lần chi trả khoản tiền lớn như vậy, cũng sẽ thấy khá chua chát, nhưng từ đầu đến cuối Diệp Phàm không có chút biểu cảm gì.
Xem ra, cái gọi là chín mươi tỷ, chỉ là một con số chứ không phải gọi là tiền.
“Không nhiều, nhưng đủ dùng!”
Diệp Phàm nói.
Anh chính là người đầu tiên nắm trong tay thế lực hắc ám ở Trung Quốc và phương Tây, có thể nói, chín phần của cải của thế lực hắc ám phương Tây, đều do anh nắm giữ.
Bởi vậy tiền bạc đối với anh mà nói, đúng thật chỉ là một con số mà thôi.
Sau khi trả tiền xong, Diệp Phàm liền rời khỏi Thiên Lâu.
Nhìn bóng lưng Diệp Phàm, đôi mắt đẹp của Lâm Hồng Mai chớp chớp, không biết là đang nghĩ gì, nhưng khóe miệng cô ta nhếch lên, có một dự cảm không lành.
Rất hiển nhiên, cô ta không phải loại tốt đẹp gì!
Sau khi Diệp phàm rời khỏi Thiên Lâu, anh không rời khỏi Âm phủ Tương Nam ngay mà đi đến Thanh Liễu Lão Cư một chuyến.
Thanh Liễu Lão Cư chính là nơi ở của Lão gia, một trong năm đại chủ sự của Âm phủ Tương Nam.
Diệp Phàm đến Thanh Liễu Lão Cư để mua tình báo.
Sau khi tốn một chút tiền, Diệp Phàm liền có được rất nhiều tình báo quan trọng mà mình muốn.
Nhưng một số tình báo, lai lịch của những người liên quan quá phức tạp, Diệp Phàm không chắc Thanh Liễu Lão Cư có thể có những tình báo gì, hoặc cho dù là có, cũng chưa chắc nói cho anh biết.
Bởi vậy, anh cũng không đi nghe ngóng những tình báo đó.
Anh sợ mình nghe ngóng những tin tình báo đó, ngược lại sẽ bị những người liên quan đến những tin tình báo này phát giác.
Đến lúc đó sẽ đánh rắn động cỏ, điều đó không tốt một chút nào.
Rời khỏi Thanh Liễu Lão Cư, Diệp Phàm mới quay lại quầy bán hàng của lão già luộm thuộm đã đánh cược với anh lúc trước, lão già luộm thuộm vẫn ngồi ở quầy hàng, tự bày tự nghiên cứu thế cờ, mà Mộ Dung Mộng Dao vẫn đứng im như tượng đá trước quầy bán hàng của ông ta.
Lúc đầu, Mộ Dung Mộng Dao chửi Diệp Phàm loạn cả lên.
Nhưng về sau, miệng cô ta trở nên khô, không còn sức nữa, lúc này mới yên tĩnh lại.
Bây giờ cả người cô ta đều mệt mỏi và kiệt sức, cho dù nhìn thấy Diệp Phàm quay lại, mặc dù cô ta rất phẫn nộ nhưng không còn chút sức lực nào để chửi Diệp Phàm nữa.
“Cô Mộng Dao, cô làm gì vậy? Sao vẫn đứng ở đây thế? Vừa nãy tôi đi được một đoạn rất xa mới phát hiện không thấy cô đâu, tôi vì đi tìm cô mà lạc luôn đường, phải lượn mấy vòng ở đây rồi.”
Diệp Phàm đi đến trước mặt Mộ Dung Mộng Dao, hỏi bằng vẻ mặt vô tội.
Lúc này Mộ Dung Mộng Dao hận không thể chém Diệp Phàm thành trăm mảnh, lột da rút xương anh, nhưng, con người cô ta rất kín đáo, vì thế nén cơn phẫn nộ trong lòng.
Diệp Phàm cũng không phí lời, mà sử dụng thủ đoạn đặc biệt để giải trừ thuật cấm chế trên người Mộ Dung Mộng Dao, để cho Mộ Dung Mộng Dao cử động lại bình thường, sau đó nói với cô ta: “Cô Mộng Dao, chúng ta mau đi đến nhà thuốc mà cô nói đi, đã ba giờ sáng rồi, trời sắp sáng rồi, tôi mong được cùng cô……”
“Diệp Phàm, anh, anh……” Mộ Dung Mộng Dao sau khi cử động lại bình thường, căm phẫn nhìn Diệp Phàm, nghiến răng nghiến lợi nói: “Anh đợi đấy, mối thù hôm nay, sau này, tôi nhất định sẽ bắt anh phải trả giá gấp mười, gấp trăm lần.”
Sau khi rống lên một câu, Mộ Dung Mộng Dao tức giận quay người đi.
Có thể là do đứng quá lâu, đôi chân cô ta có chút tê cứng, vừa đi được vài bước liền ngã xuống đất, nhưng cô ta vẫn nghiến răng nghiến lợi cố đứng dậy.
Cô ta là một người phụ nữ vô cùng thông minh, trải qua những chuyện vừa rồi, đương nhiên biết rõ, Diệp Phàm vẫn luôn lừa cô ta, cho nên cô ta cũng không cần phải tiếp tục giả vờ nữa, bởi vì, tiếp tục giả vờ chỉ càng tự chuốc lấy nhục.