"Rầm——"
Đúng lúc này, cửa phòng dường như bị người đá văng, có tiếng bước chân lộn xộn vang lên, vang vọng khắp trong nhà.
"Mẹ nó!" Người đàn ông khẽ nguyền rủa một tiếng, đôi tay rời khỏi người Thất Dạ, hắn lui về phía sau nửa bước, cơ hồ không có chút do dự nào, mủi chân liền đạp xuống đất, lòng bàn tay đè lên khung cửa sổ, hình dáng thon dài, đã nhanh chóng hướng ra khoảng trống bên ngoài, nhảy khỏi cửa sổ.
Lồng ngực vẫn đau đớn không chịu nổi, Thất Dạ vẫn không quên đưa tay với lấy manh áo sớm đã bị xé nát che lại người, sau đó lật người, quay lưng về phía âm thanh đang phát ra kia.
Bên trong phòng, chợt có ánh đèn di động. Ánh sáng chói mắt, khoảnh khắc kia, chói sáng đến như muốn làm mù mắt của Thất Dạ, một đám người gần như vọt vào cùng một lúc. Cô cắn răng, ngón tay bấu lại níu thật chặt lấy áo, bả vai co ro, cố gắng hết mức để hô hấp, cố gắng đè xuống đau đớn thấu xương ở vị trí trái tim.
"Tất cả cút đi ra ngoài!" Giọng đàn ông trầm thấp vang lên, vừa rơi xuống trong nhà, nghiêm nghị mà bực bội, mang tư vị giận dữ.
Một loạt tiếng bước chân lập tức vang lên, nhưng lúc này, là di chuyển ra cách xa.
"Ket ….!"
Đoán chừng, tiếng động lần này, là tiếng cửa phòng đóng lại.
Đối với tiếng ra lệnh này, tất nhiên Thất Dạ tương đối quen thuộc. Dù sao, cô là bởi vì anh ta, mới gặp phải nhiều khó khăn cùng đau đớn như vậy. Chỉ là, khi một cái áo khoác được ném lên người cô, đôi mi dài cong vút của cô mới hơi hơi run rẩy một chút, thật không có ý muốn từ chối.
Thân thể mềm mại của cô gái run rẩy, rõ ràng đang phát run, thế nhưng trên khuôn mặt nhỏ nhắn kia, lại không có dù chỉ một chút ý tứ nhu nhược nào. Trên gò má cô có thể thấy được gân xanh đang di động, đoán chừng là vì đang cắn chặt răng chịu đựng đau đớn, khiến chân mày người đàn ông, không nhịn được nhàn nhạt nhíu xuống. Cánh tay dài của anh ta dọc theo bả vai của cô dời qua, ôm cô, đỡ cô đứng người dậy.
Lục phủ ngũ tạng quá mức đau đớn, hai chân Thất Dạ như nhũn ra, vào lúc này, căn bản không có cách nào đứng vững. Cô chỉ có thể nhẹ dựa vào trong ngực của người đàn ông, để mặc cho cánh tay mạnh mẽ có lực của anh ta, chặt chẽ nâng đỡ mình.
Người đàn ông cũng không có vội vã rời đi, tầm mắt của anh, dọc theo vị trí cửa sổ bị hư hại nghiêng mắt liếc ra ngoài một cái, trong con ngươi, một tia ánh sáng lạnh gợn sóng, bắn ra ngoài.
Thất Dạ khẽ cắn môi dưới, đầu ngón tay không biết có phải là lơ đãng hay không, dọc theo cổ áo ngực của anh nhẹ nhàng kéo một chút.
Mi dày của Gia Mậu nhẹ rủ xuống, ánh mắt sắc bén, lẳng lặng xẹt qua gò má của cô, mắt thấy vị trí cổ áo bị xé nát của cô ấy có sắc hồng đỏ ửng, trong ánh sáng nhè nhẹ, con ngươi màu hổ phách, khẽ nhúc nhích, giống như có một chút, ánh sáng lạnh băng hàn xẹt qua. Chỉ là, rất nhanh, trong con mắt lẫm liệt của anh, vẫn trước sau như một đạm bạc. Anh tự tay lôi kéo một chút áo khoác trên người cô, đem thân thể tuyết trắng mịn màng của cô bao lại, cánh tay dài vòng qua vị trí sau vai cô, trực tiếp liền ôm lấy cô đi ra ngoài cửa.
Ở khoảnh khắc người đàn ông nhấc chân bước ra khỏi phòng này, Thất Dạ giơ hàm, dọc theo đường cong hoàn mỹ dưới cằm của người đàn ông nhìn lên, giọng nói thanh thoát có chút nhu nhược, giống như một làn gió mát vừa thổi qua, làm cho người ta nghe liền lần cảm giác thư thái: "Tôi chính là phiền phức của anh."
"Uh!" Gia Mậu căn bản không có bất kỳ do dự, liền trả lời rồi.
"Như vậy. . . . . . thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc, vậy anh muốn tôi chết sao?"
"Cô không chết được."
"Tại sao?"
"Bởi vì cô là người của Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc tôi!"
Trong một cái chớp mắt kia, Thất Dạ muốn"Xì" một tiếng bật cười. Nhưng khóe miệng của cô mới vừa nhếnh một cái, trái tim lại đau đớn như bị xé rách, cho nên, cuối cùng chỉ là cánh môi kéo ra, không có cách nào cười ra tiếng.
"Thật đáng thương, đến cười cũng là một loại bi kịch!" Gia Mậu mặc dù không có nhìn cô, nhưng trong giọng nói, thấy rõ ràng mùi vị đùa cợt.
Thất Dạ hừ lạnh một tiếng, không chút cử động.
Đỗ Bang đứng ở bên ngoài nhìn bóng dáng của bọn họ xuất hiện, liền vội vàng nghênh đón, nói: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, tiểu thư Nam Hi cô ấy. . . . . ."
"Đem hai người kia nhốt vào ngục thất dưới đất của phủ đặc cấp thượng tướng cho tôi." Gia Mậu lạnh nhạt cắt đứt lời của anh ta, lạnh nhạt nói: "Tôi muốn tự mình thẩm vấn!"
"Nhưng. . . . . ."
"Sao?" Lông mi Gia Mậu giương lên, lạnh lùng nhìn anh ta.
"Họ đều là người trong cung!"
"Người trong cung, thì như thế nào?"
Đỗ Bang có chút im lặng.
Chỉ rất rõ ràng. Ông chủ này của anh khi đã muốn làm cái gì, thật đúng là, không có bất kỳ điều gì có thể làm anh ta chùn bước!
Ánh mắt anh, liếc về phía Thất Dạ một cái, liền thấy khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tái nhợt của cô có vẻ rất nhếch nhác, không tự chủ được gật đầu một cái: "Dạ, thuộc hạ hiểu!"
Con ngươi Thất Dạ giương lên, như muốn hỏi anh ta, có ý gì.
Đỗ Bang tránh được ánh mắt của cô.
Anh mà đáp lời cô mới là lạ!
Anh sao có thể ở trước mặt thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc nói với cô, thật ra thì thượng tướng đại nhân của bọn họ trước kia vô luận gặp phải bất cứ chuyện gì, cũng tuyệt đối sẽ lấy việc bảo vệ quyền lực chính mình làm đầu. Nhất là, khả năng dễ dàng bỏ qua rất tốt. Nhưng lần này, dù là người trong cung, anh ấy cũng muốn tự mình xử lý, có thể thấy được tiểu thư Nam Hi có ý nghĩa lớn thế nào đối với anh ấy!
Nếu như anh ta dám nói vậy, thì người bị xử trí tiếp theo, nhất định sẽ là anh ta!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
Bị người đàn ông ném lên khoang máy bay, Thất Dạ không để ý lục phủ ngũ tạng đau đớn, bị sợ đến không ngừng bò về phía trước, nhưng là, thời điềm tới gần cửa ca bin, bị một đôi ửng da đen bóng cản đường đi.
Ha ha, không cần phải nói, chủ nhân của đôi ủng da kia, dĩ nhiên chính là vị thượng tướng đại nhân A Nhĩ Bá Đặc cao cao tại thượng kia rồi!
"Sao phải ngồi máy bay?" Đôi mắt Thất Dạ, có chút không vui môi mỏng bĩu một cái, trong đôi mắt có ánh sáng u oán vây quanh: "Lúc tới rõ ràng là chúng ta ngồi xe."
"Lão tử không thích lãng phí thời gian, cút về!" Con ngươi Gia Mậu giương lên, khóe mắt lóe lên, dọc theo một bên ghế ngồi liếc một cái.
Ánh mắt kia, chính là đang cảnh cáo cô, lập tức ngồi lên cho anh ta. Nếu không. . . . . . Anh ta sẽ dùng vũ lực đối phó với cô!
Trong lòng Thất Dạ có oán hận, so với cái địa phương thối nát lúc trước bị người trà đạp còn phải oán hận hơn.
Ngồi máy bay, đối với cái người sợ độ cao như cô mà nói, đó là hành hạ lớn nhất.
So với hành hạ da thịt trên thân thể, hành hạ về tinh thần, tự nhiên càng khiến người ta khó chịu hơn!
Nhưng là, trước mắt ánh mắt của người đàn ông kia, khiến cho cô càng thêm sợ hãi. Phải biết, tình trạng của cô lúc này, đừng nói là chống lại anh ta, ngay cả dùng sức nói một câu, đều phải gắng gượng mới hít thở lại bình thường được. Nếu như cô không nghe lời, sẽ giống như lúc trước, thời điểm máy bay bay lên không, ném cô ra giữa không trung, như thế không phải cô sẽ phải sợ đến cái mạng nhỏ cũng không còn sao?
Lần trước cô còn tương đối khỏe mạnh, vào lúc này, lục phủ ngũ tạng có khả năng bị tổn thương, nếu như lại bị anh ta dọa một cái, cô bảo đảm, mình không có cách nào sống được rồi.
Vì vậy, dưới ánh mắt lẫm liệt của người kia, cô ngoan ngoãn bò quay lại trong buồng máy bay. Sau đó, bàn tay vịn lấy ghế ngồi, cố gắng dùng sức nâng thân thể mình ngồi lên.
Nhưng đáng tiếc là, cô hình như đánh giá quá cao năng lực của mình. Lúc này, cô căn bản là một chút lực cũng không thể dùng. Cô chỉ có thể trơ mắt nhìn cái ghế ở trước mặt mình, lại không cách nào dùng sức ngồi lên, một việc đơn giản trong cuộc sống như vậy lại chính là một hành hạ rất lớn —
Ở trước mặt người đàn ông kia mất hết thể diện còn chưa tính, hiện tại chẳng lẽ còn muốn nằm rạp ở dưới chân của anh ta, nhìn bộ dáng hả hê của anh ta, hơn nữa, còn phải chịu đựng chứng sợ độ cao của chính mình?
Cô quả nhiên là gặp năm hạn bất lợi!
Giữa lúc tâm tư cô đang có ngàn vạn khúc mắc, sống áo sau lưng đột nhiên bị người dùng sức nhấc lên. Cô còn chưa kịp phản ứng, thân thể đã ngồi vào trên đùi người đàn ông.
Thời điểm Gia Mậu ngồi xuống, nhân tiện xách cô lên, đồng thời, ôm lấy thân thể cô vào trong ngực. Tay của anh, nhẹ nhàng vén áo khoác trên người cô lên, ánh mắt thẳng theo vị trí đang vươn cao kia của cô nhìn vào.
Thất Dạ chỉ cảm thấy gương mặt khó chịu giống như bị lửa đốt nóng, nếu là thường ngày, cô nhất định sẽ đưa tay kéo chặt áo không cho người đàn ông này nhìn, nhưng bây giờ, ánh mắt của người kia không có lấy nửa phần sắc dục, chỉ rất là tốt bụng, muốn thay cô kiểm tra vị trí vết thương này. Mà tầm mắt của cô, cũng dọc theo ánh mắt của người đàn ông rơi xuống trên người của mình, ở vị trí bụng phẳng phiu kia, có một mảng lớn sưng đỏ. Đó là kết quả trong căn phòng bị tên đàn ông kia hung hăng đạp một cước, chỗ đó, đã thấy vết ứ máu tím bầm, có thể thấy lúc đó người đàn ông kia dùng lực mạnh đến cỡ nào.
"Cảm giác như thế nào?" Giọng nói của người đàn ông, nhàn nhạt, giống như là nước lọc, không có hương vị.
"Không có cảm giác gì." Thất Dạ đáp lại, đồng thời cũng là không có mùi vị gì cả.
"Xem ra, cô vẫn chưa học được làm người như thế nào!"
"Anh thì sao?" .
"Tôi?" Ánh mắt của Gia Mậu từ từ nheo lại, tầm mắt dừng lại trên gương mặt cô gái, rất có mấy phần mùi vị nguy hiểm.
Thất Dạ khẽ cắn cánh môi một cái, ánh mắt lạnh nhạt như nước: "Tại sao, phải làm như vậy?"
"Hả?"
"Anh biết là tôi đang nói tới chuyện đem Chu Đế cùng cô gái kia mang tới phủ đặc cấp thượng tướng."
"Không liên quan tới cô!"
"Chuyện này rõ ràng là có liên quan tới tôi."
"Phụ nữ, chuyện của đàn ông, cô không cần quan tâm, không cần không đáng yêu như vậy!" Đầu ngón tay Gia Mậu theo cổ áo của cô lôi kéo, lần nữa bọc lại thân thể của cô.
Cùng lúc này, Đỗ Bang đúng lúc lên máy bay.
Thất Dạ nâng mí mắt, tầm mắt sâu kín nhìn chằm chằm Gia Mậu, trong con ngươi, có ánh sáng hoang mang không rõ lưu chuyển.
"Như thế nào?" ánh mắt Gia Mậu giao nhau với anh mắt cô, thấp giọng “xuy” một cái hỏi.
"Không có việc gì."
"Bố Lỗ Khắc, đi thôi!" Liếc về phía trước một cái, thanh âm không mặn không nhạt: "Chuyện làm đến đâu rồi?"
"Xin thượng tướng yên tâm, đã làm xong."
Gia Mậu "Ừ" một tiếng, vẻ mặt nhàn nhạt, không có mùi vị gì.
Con ngươi Đỗ Bang có chút lay động, nhanh chóng khởi động động cơ, chuẩn bị cất cánh.
Cảm thấy máy bay trực thăng bỗng nhiên chấn động, lòng của Thất Dạ liền giống như bị treo giữa không trung. Cô liền lập tức vội níu lấy áo người đàn ông, đem khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, vùi vào trong ngực anh ta.
Ở một góc nào đó, cô hình như cảm nhận được một loại cảm giác, trước nay chưa có. . . . . . Cảm giác an toàn!