Mắt thấy rõ mu bàn tay Gia Mậu thấm ra tia máu chói mắt, vẻ mặt Thất Dạ như đưa đám, đầu chậm rãi ngẩng lên.
Cô có thể tưởng tượng được, thời khắc này vẻ mặt của Gia Mậu tất nhiên ngập tràn vẻ thô bạo. Dù sao, vừa rồi cô mới chỉ nghĩ công kích anh ta mà không có thành công, đã bị anh ta ban cho gân cốt cổ tay đứt đoạn, xem lúc này cô cắn được anh ta đổ máu, vậy anh ta chẳng phải là sẽ đem cô băm thành thịt vụn sao?
Nhưng, khi ánh mắt chạm phải cặp mắt hẹp dài thâm thúy kia của người đàn ông, toàn bộ ý nghĩ của Thất Dạ đều sụp đổ!
Gương mặt tuấn tú hoàn mỹ không tỳ vết của Gia Mậu mang thần sắc bình thản, mặt mày như một hồ nước sâu rộng tĩnh lặng, không chút gơn sóng, không nhìn ra bất kỳ chút gì là lãnh khốc vô tình, ngược lại có vẻ lười biếng đạm bạc. Anh ta liếc xéo cô, mặt không chút thay đổi, bản chất cao quý ưu nhã, đối lập hoàn toàn với bộ dạng ác ma lúc vừa rồi! Hôm nay, thậm chí có cảm giác anh ta toát ra tư vị rất khí phách, quả thật giống như thiên sứ hạ phàm, tuấn dật siêu phàm, khiến cho người ta không biết phải làm sao!
Rốt cuộc, là thế nào?
"Anh . . . Nhìn cái gì?"
Nghĩ mãi không xong, môi son của Thất Dạ khẽ mở, cẩn thận từng li từng tí hỏi dò.
Ngón tay dài của Gia Mậu dọc theo nụ cười của cô nhẹ nhàng nâng một cái, trong mắt ánh sáng chớp động, cánh mũi cao thẳng rút một cái, gương mặt hoàn mỹ tuấn tú, đột nhiên liền có thêm mấy phần hăng hái say mê, tiếng nói kia, lành lạnh đạm mạc thế như chẻ tre, nói: "Lần sau không thể chiếu theo lệ này nữa!"
Anh ta không có ý định tìm cô tính sổ?!
Trong lòng Thất Dạ đầy nghi hoặc, trong lúc nhất thời, ngây người như phỗng.
Bàn tay Gia Mậu lật ngửa thân thể mềm mại của cô, đồng tử màu tối sáng lấp lánh, liếc một cái dọc theo đường cong lả lướt của thân thể cô, đáy mắt xuất hiện thần thái phấn khởi, sau một giây, đưa tay mặc cho cô một bộ váy liền thân màu xanh dương nhàn nhạt.
Động tác của anh ta, tự nhiên lưu loát, mặc dù da thịt đôi bên không khỏi đụng chạm nhẹ, nhưng không có nửa phần mùi vị nhục dục, tốc độ kia, càng thêm mạnh mẽ vang dội, có thể nói hoàn mỹ đến không chê vào đâu được!
"Đi chọn vũ khí đi!"
Lòng bàn tay rút lấy chiếc nhăn bằng tơ tằm đặt ở một bên nhẹ nhàng lau vết máu trên mu bàn tay, tiếng nói lạnh lẽo đạm bạc của Gia Mậu, tựa như mưa gió ngày xuân, êm ái thanh nhã.
Người đàn ông chết tiệt, đổi tính sao?
Con ngươi xinh đẹp của Thất Dạ chớp chớp, tầm mắt quét về phía người đàn ông tuấn mỹ đang khẽ cúi đầu kia, trong con ngươi, chất chứa ánh sáng của sự phòng bị.
"Hử?"
Lông mày của Gia Mậu bỗng chốc nhếch lên, con mắt sắc âm u, trong con ngươi màu mực ngập đầy hàn khí lạnh thấu xương, sắc bén không thể đỡ!
"Biết rồi." Thất Dạ bị sợ đến trái tim nhỏ khẽ run lên, nhanh chóng đứng dậy, chạy như bay sang bên cạnh, tùy ý cầm lấy một khẩu súng lục nho nhỏ màu bạc tinh xảo trên giá hàng.
Súng lục khéo léo tinh xảo, hai tay Thất Dạ chỉ cần hợp thành chữ thập liền có thể bọc kín lấy nó. Trong khoảnh khắc súng mới cầm lên tới tay liền cảm thấy, so với súng lục lúc trước cô từng dùng qua, sử dụng nó rất dễ dàng!
Thất Dạ rất hài lòng với lựa chọn của mình, đầu ngón tay dọc theo nòng súng đẩy một cái, có thể thấy được bên trong chứa mười viên đạn cỡ nhỏ. Chỉ là, mắt cô vừa chạm đến liền khẳng định, những viên đạn màu vàng này, vô cùng có uy lực!
"Lại đây!"
Chợt, sau lưng vang lên tiếng nói lành lạnh âm trầm, mang theo mệnh lệnh đầy khí phách khiến cho không ai có thể cự tuyệt!
Bả vai Thất Dạ cương cứng một chút, chậm rãi xoay người, đốt ngõn tay nắm súng lục nhỏ từ từ buộc chặt, trong đầu, có một ý niệm đáng sợ chợt dâng lên.
Nếu như hiện tại giết Gia Mậu, như vậy cô về sau chẳng phải sẽ tìm được đường sống sao, sẽ không bị anh ta hành hạ nữa?
Con ngươi của cô ngưng tụ, tầm mắt quét qua gương mặt tuấn tú của người đàn ông, trái tim "thịch thịch thịch" kích động nảy thật nhanh!
Giết, hoặc không giết, chỉ ở một giây này