Mục lục
Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong lòng Thất Dạ vô cùng sợ, thân thể cô càng lúc càng dựa sát vào người đàn ông này,hai má cô đỏ bừng vì tức giận, nghĩ một đằng nói một lẻo, nói: "Gia Mậu, tôi đảm bảo tôi sẽ không trốn đi nữa. Dù sao anh cũng lợi hại như vậy, tôi có trốn thế nào cũng không thoát khỏi bàn tay của anh, tôi còn muốn trốn nữa sao? Hao phí sức lực nữa sao?"

"Coi như là cô cũng biết tự lượng sức mình!" Gia Mậu thấy hài lòng, miệng thoáng qua nét cười nhạt. Hắn cầm chiếc kèn kèn ác-mô-ni-ca lên, đặt ở khóe miệng nhẹ nhàng mà thổi, sau đó tiếng nhạc trầm bổng vang lên, người ở phía sau, cảm giác áp bức ban đầu, trong nháy mắt liền tan biến - -

Thất Dạ lấy hết dũng khí, quay mặt đi, đôi mắt nhìn thấy sân cỏ trống không, vừa chạy ra nhìn thì thấy vật kia không biết đã biến mất từ khi nào, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, cả người ngã ngồi xuống mặt đất.

Cánh tay dài của Gia Mậu rất đúng lúc đỡ lấy eo cô, mang cả người cô lần nữa ôm vào trong ngực, đầu ngón tay chọc nhẹ lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, ở bên tai cô nhỏ giọng, nói: "Bảo bối, nhớ rõ, không cần khiêu khích tôi. Nếu không, em bị ép mất đi không chỉ là những thứ này!"

Thất Dạ tức giận, trừng mắt lên nhìn hắn, thái độ kiêu căng của hắn lại khôi phục giống như ngày thường. Chỉ là, lần này, cô không dám mở miệng phản bác lại Gia Mậu, chỉ dựa vào trong ngực của hắn, cố gắng tìm kiếm một chút cảm giác an toàn, để cho trái tim đang loạn nhịp của cô từ từ khôi phục lại sự tĩnh lặng!

Cùng hắn đấu qua đấu lại, cô thật sự cảm thấy quá mệt mỏi rồi. Đây là lần đầu tiên hai người ngừng tranh đấu. Cuộc sống trong tương lai, có thể sẽ càng khó khăn hơn ——

Nhưng cô, cuối cùng vẫn phải đối mặt!

"Kiệt Phu!" Mắt thấy cả người giống như bị ngấm dần xuống nước, đôi mắt của Gia Mậu trầm xuống, hắn lập tức bế cô lên, nói: "Ở bên ngoài, chờ một chút."

"Dạ!" Kiệt Phu bước tới, giúp hắn mở của xe ra, thấy hắn đã bước vào trong, đóng cửa lại luôn.

Ngồi vào trong xe, Gia Mậu đặt cô ngồi lên đùi mình, cởi áo cô ra.

Mắt Thất Dạ dữ dằn nhìn chăm chăm vào hành động của hắn, thế nhưng cánh tay lại không có động tác gạt tay hắn ra. Bây giờ, cô không còn sức lực để làm gì nữa.

"Yên tâm, tôi đối với loài mèo hoang không có móng vuốt như em, không cảm thấy hứng thú!"

Gia Mậu giống như biết được thuật đọc tâm vậy, khẽ “hừ” nhẹ.

Đối với giải thích của hắn, trong lòng Thất Dạ ngược lại buông lỏng không ít. Ít nhất, hiện tại, hắn mang lại cho cô cảm giác hòa nhã. Nhưng, nhớ lại lần trước cái cảnh mà hắn ném cô từ trên xe xuống. . . .tàn ác, làm cho trong lòng cô vẫn cảm thấy sợ hãi.

Quần áo trên người đã bị cởi bỏ hết, thân thể trơn bóng, không mảnh vải che thân, lộ ra thân thể xinh đẹp, phảng phất hương thơm giống trẻ sơ sinh ~ ngọt ngấy, khiến cho đôi mắt Gia Mậu thoáng tối sầm lại. Vừa rồi, “tinh lực” chưa được phát tiết, ngược lại, hôm nay lại dâng lên——

Tuy bình thường rất miễn cưỡng, vì thân thể từng bị hắn nhìn thấy, nhưng Thất Dạ vẫn có chút ngượng ngùng. Cô khẽ cắn chặt răng, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi nghiêng sang chỗ khác, trốn tránh ánh mắt của hắn.

Gia Mậu cũng rất nhanh cởi áo khoác quân phục ra, phủ lên thân thể mảnh mai ~ yêu kiều của cô, sau đó ôm cô thật chặt, cánh tay từ vai cô vòng ra phía trước, cài lại khuy áo giúp cô! Áo của hắn rất rộng, lại dài, Thất Dạ mặc vào, có thể che hết đến chân cô. Vậy mà, cô mặc áo khoác vào người, thân thể nhỏ ~ gầy của cô giống như chú chó nhỏ bị bọc lại trong chăn bông vậy, có chút nhếch nhác, buồn cười.

Nhưng những điều này, cũng không bằng khuôn mặt hắn đang dựa sát vào cô rất gần, làm cho cô chấn động!

Khuôn mặt hắn giống như được thượng đế ưu ái vậy, vẽ ra một tác phẩm kinh điển như thế, khuôn mặt này, trời sinh đã hoàn mỹ, không thừa, cũng không thiếu. Mi mắt hắn rủ xuống, ánh mắt dài hẹp, tầm mắt rơi lên thân thể nhỏ gầy của cô, không cảm xúc, nhưng lại có phong thái mê người. Hắn như thế, điềm đạm, bình tĩnh, cao quý lại tuấn mỹ, giống như thần Apollon vậy!

Khoảng cách rất gần, hơi thở của hắn phun lên trên mặt cô, có chút ngứa, nhưng cũng rất mát, còn có mìu hương trên người hắn, thấm vào trong lòng của Thất Dạ, khiến đôi mày thanh tú của cô nhíu lại.

Đổi lại là, Gia Mậu hung ác véo một cái lên má trái của cô.

"Đau - -" Ngay lập tức Thất Dạ kéo tay hắn ra, đôi mắt lạnh băng: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, anh có thể cố gắng không hư như thế được không? Biết rõ tôi đang bị thương, lại còn véo, đau lắm biết không hả?"

"Tôi cho rằng, cô không nói đau!" Gia Mậu khẽ cười, đôi mắt sắc trong suốt đến chói mắt: "Nam Thất Dạ, tôi không biết Nam Tuyệt Hiêu có giúp cô trả thù hay không, nhưng mặc kệ thế nào, tôi nhất định sẽ giúp cô trả thù!"

Người phụ nữ của hắn - Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, chỉ có hắn mới có thể bắt nạt, có thể cưng chiều, những người khác, tất cả đều không được phép!

Cho dù là vua An Đức Liệt, cũng không được phép!

"Trả thù?" Đôi mắt Thất Dạ chớp chớp, bàn tay áp lên gò má mình, bỗng nhiên vẻ mặt ngưng tụ lại, nhỏ giọng mỉa mai, nói: "Gia Mậu, người khác bắt nạt tôi, anh giúp tôi trả thù, ngay cả chính bản thân anh cũng bắt nạt tôi, tại sao không nhắc đến?"

"Có phải cô đã quên, cô là nô lệ của tôi, tôi thích như thế nào thì sẽ như thế!"

Ngôn ngữ của người đàn ông nhạt nhẽo, nhưng nói ra những lý lẽ “đúng lý hợp tình”!

Đôi mắt Thất Dạ trợn lên nhìn, trong lòng oán hận lời lẽ dơ bẩn của hắn!

Người đàn ông xấu xa, không bằng cặn bã, vừa nham hiểm lại còn ghê tởm, cũng không thể trách được hắn còn trẻ như vậy mà đã làm tới chức Thượng tướng. Hơn nữa, tính cách hắn ngang ngược, tiền đồ rộng mở!

Thật là buồn phiền, hắn như thế, cô làm sao có thể so sánh đây? Từ nay về sau, nếu muốn đối phó với hắn, sợ là còn khó hơn lên trời.

"Không cần nghĩ cách trả thù tôi, tôi cam đoan, cô sẽ không đấu lại tôi đâu!" Gia Mậu xoay người lại, vỗ nhẹ lên gương mặt cô, nhỏ giọng, nói đơn giản: "Nhất là, đừng nghĩ tới phản bội tôi!"

"Phản bội" Hai từ này nói ra, làm đôi mắt Thất Dạ trầm xuống. Lông mày cô nhíu lại, kiên quyết nghiêng mặt nhìn Gia Mậu, đôi mắt sắc u ám.

"Không phải có người đã nói với cô, muốn trốn khỏi tôi, thì phải hợp tác với hắn sao?"

Khóe miệng Gia Mậu tà tà nhếch lên, đường cong như có như không. Lông mày giương lên, đen như mực, nhẹ nhàng cong lên, đôi mắt hẹp dài, làm tôn lên vẻ mặt sáng láng. Trạng thái này, hình như là, hắn có năng lực hiểu rõ tất cả mọi việc!

Đầu lông mày Thất Dạ khẽ run lên, bàn tay đè lên bờ vai của hắn, sống lưng thẳng tắp đứng dậy, tầm mắt chạm vào mắt hắn, gằn tưng câu từng chữ: "Anh, đã, biết?"

"Ừ, hừ!"

Một tiếng nói lười biếng, “hừ” nhẹ, coi như trả lời.

"Làm sao biết?" Trong lòng Thất Dạ chấn động, vội vàng hỏi.

Cô bị hắn ta bắt tới đây, bên trong nhà tối om. Cô nhớ rõ, lúc đó trong phòng chỉ có cô cùng với người đàn ông kia. Cho đến bây giờ, cô cũng chưa gặp hắn ta, nhưng hơi thở toát ra từ người hắn ta làm người khác kinh sợ, có lẽ đó là một người có khả năng hơn người. Loại người như hắn ta, đương nhiê làm việc sẽ rất cẩn thận, đừng nói là Gia Mậu đặt thiết bị giám sát trên người cô, cho dù có, cũng sẽ bị sóng điện làm nhiễu mới đúng, như thế nào Gia Mậu lại giống như chuyện gì cũng biết?

"Chuyện này, cô không cần lo lắng!" Gia Mậu nói với giọng không mặn không nhạt, đôi mắt nhàn nhạt liếc nhìn cô: "Tóm lại, không nên nhẹ dạ cả tin lời nói của người khác, làm bất kỳ chuyện gì, cũng nên suy nghĩ đến kết quả trước rồi hãy làm!"

"Không phải là anh đã nghĩ ra cái gì rồi chứ?" Thất Dạ thấy vẻ mặt nhàn nhạt của Gia Mậu, rõ ràng là trong lòng đã biết hết tất cả mọi chuyện rồi. Cô quay đầu lại nhìn khuôn mặt hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn - thanh tú thoáng có chút nghi ngờ: "Gia Mậu, anh đã đoán được người bắt trói tôi là ai? Anh hãy nói cho tôi biết, hắn ta là ai?"

"Cô không cần biết hắn ta là ai!" Gia Mậu cự tuyệt, nói.

"Không phải, tôi. . . . . ."

"Cô có biết thế lực của hắn có bao nhiêu, lại muốn cùng hắn hợp tác làm chuyện tốt?"

"Không có." Mặc dù có chút để ý, nhưng khi nghe Gia Mậu vạch trần, Thất Dạ liều mạng, dứt khoát không thừa nhận: "Tôi không nhịn được, chỉ muốn biết, hắn ta rốt cuộc là người như thế nào, biết rõ ràng Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc có thể điều tra ra, cũng không sợ sống chết mà đối nghịch với anh!"

Gia Mậu nghe cô nói vậy, chỉ là nhàn nhạt liếc nhìn cô, không trả lời, khẽ dựa người vào xe, lạnh giọng quát: "Kiệt Phu!"

"Dạ!" Kiệt Phu đứng ở ngoài, nghe thấy chủ nhân gọi, lập tức mở cửa x era, ngồi lên ghế lái.

"Đi!" Miệng mở ra, nói.

"Dạ, Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc!" Kiệt Phu khởi động xe, lái xe rời đi.

Thất Dạ cảm thấy không chút thú vị, bàn tay đặt lên ghế ngồi di động qua lại, cố gắng di chuyển từ trên đùi Gia Mậu xuống.

Đáng tiếc, Gia Mậu không buông, ngược lại vòng tay ôm chặt eo cô, đặt hai chân cô ngang người hắn, đôi mắt nhỏ hẹp híp lại, nhỏ giọng, nói: "Để tôi kiểm tra một chút!"

Ánh mắt của hắn mang một chút thích thú - chế nhạo Thất Dạ, làm tim cô đạp nhanh hơn, cảnh giác nhìn hắn, nói: "Kiểm tra cái gì?"

"Kiểm tra. . . . . ."

Gia Mậu cười, kéo dài giọng ra, chợt một bàn tay hắn luồn từ vạt áo cô đi vào bên trong, thời điểm cô đang hết sức ngạc nhiên, trực tiếp phiêu du đi xuống dưới bụng cô, môi mỏng nhếch lên một nụ cười ẩn ý.

Thất Dạ xấu hổ, tức giận đến mức muốn quát lên trách móc hắn, lại nghe thấy hắn "Xuỵt" một tiếng, nói: "Bảo bối, em đừng phản kháng, nếu không quần áo trên người sẽ không còn nữa! Không nhớ rõ chuyện vừa nãy, hả?"

Hắn trắng trợn uy hiếp cô, làm động tác của Thất Dạ lập tức dừng lại.

"Yên tâm, tôi chỉ là muốn kiểm tra một chút. . . . . .Bên trong có đau hay không." Đầu ngón tay Gia Mậu sờ vào “khu vườn bí ẩn” của cô, ác ý rút ra rút vào một cái, nói: "Vừa rồi, tôi cảm nhận được, chỗ này chặt đến mức khiến tôi phát điên!"

"Đồ điên!" Thất Dạ lạnh lùng nhìn chằm chằm hắn, hận đến nghiến răng nghiến lợi.

Nhưng, cô cũng không dám có hành động gì, chỉ sợ người ở phía trước - Kiệt Phu đột nhiên nhìn vào kính chiếu hậu, loại chuyện như thế này làm sao có thể để người khác nhìn thấy. Phải biết rằng, hôm nay bọn họ ngồi chiếc xe này, khác chiếc xe lần trước, không có thủy tinh ngăn cách, cô có thể đảm bảo, Kiệt Phu nhất định có thể nghe được lời nói của Gia Mậu. Cô thật sự không hiểu, người đàn ông này muốn thế nào, sao mặt dày đến vậy!

Gia Mậu thấy cô như vậy, tâm trạng tốt hơn nhiều, cúi đầu xuống, đưa đầu lưỡi ra liếm nhẹ lên cánh môi cô, nói: "Bảo bối, còn không phải là em làm cho tôi phát điên!"

". . . . . ." Thất Dạ á khẩu, không trả lời được.

Cùng hắn khua môi múa mép, chỉ sợ hắn sẽ mài mòn mồm mép người khác, nhưng có thể khẳng định, một chút lợi ích cũng không có, ngược lại tự mình nhận lấy thiệt thòi!

Bỗng chốc, chỗ giữa chân bị Gia Mậu ép buộc mà có cảm giác đau đớn đến xé rách, đùi bỗng có cảm giác mát rượi, khiến đôi mắt Thất Dạ sáng tỏ. Tầm mắt cô nhìn thẳng vào mặt Gia Mậu, lông mày khẽ nhíu lại, có chút ngạc nhiên.

Tay của Gia Mậu đã bỏ ra, nhẹ nhàng vén áo đặt trên bắp đùi cô lên, nhẹ nhàng lau đi những vết xước, mà lúc trước, cô bị cọ xát với đường.

Ngay sau đó, Thất Dạ biết, hắn, đang vì cô mà bôi thuốc ——

Trong lòng tràn đầy cảm giác kỳ lạ, cô khẽ cắn môi dưới, mặc cho tay người đàn ông mơn trớn từ bắp chân cô đến bụng, mang theo sự ma sát kỳ dị, quyến rũ, chấn động tâm cô, khiêu khích cô!

Không phải sợ hãi, mà là tim đập nhanh ——

Hơn nữa, trong lòng cũng thầm oán.

Khốn nạn! ! !

Làm cô bị thương, lại bôi thuốc lên, sau đó giống như xát muối, từ nay về sau lại thay cô chữa thương. . . . . . Như thế nào, chẳng lẽ hắn muốn giày vò cô hết lần này đến lần khác sao? Hắn cút đi mà XX!

Nam Thất Dạ, hắn đang chơi đùa mày mà thôi, nhất định không được có nửa phần biết ơn hắn!

"Ừ, bảo bối, em nghĩ đúng rồi." Trong lúc tâm trạng Thất Dạ muôn màu muôn vẻ, mặt của Gia Mậu tiến lại gần bên tai cô, nhỏ giọng nhàn nhạt nói: "Lần đầu tiên, ấn tượng khắc sâu chứ? Tôi muốn để em bồi dưỡng thân thể cho tốt, trong tương lai. . . . . . Tôi sẽ khiến cho em có ấn tượng khó quên, tôi tồn tại trong cơ thể của em như thế nào, một lần lại một lần nữa . . . . . xâm nhập, em - - "

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

Mấy ngày nay, Thất Dạ bị bệnh tật, giống như người què.

Liên tiếp mấy ngày liền, cô đều không thể xuống giường được, trong thời gian đó, đều là Mã Lệ • Mạc Nại và Dư Tuyết, hai người cùng chăm sóc cho cô. Những ngày đó, Gia Mậu cũng trở về phủ, Gia Mậu vội vàng gọi thầy thuốc Mã Đinh tới xử lý vết thương cho cô, sau đó hắn bị truyền vào cung Lạp Ma gặp An Đức Liệt Vương. Bây giờ, hình như hắn vẫn chưa quay về. Ngược lại, cô mừng thầm trong lòng, mấy ngày nay trôi qua rất ung dung tự tại. Chỉ là, có một việc vẫn đè nén trong lòng cô, vẫn không cách nào bỏ qua được!

Sớm nên gặp mặt Thiên Đại, Tư Á lại chưa từng cho người báo tin mời cô đến Ngõa La Luân. Cũng không biết, hôm nay, cô gái kia thế nào, cô có bao nhiêu lo âu.

Mã Đinh cho cô thuốc có công dụng rất tốt, chỉ qua mấy ngày, cô không cần chống gậy mà vẫn có thể đi bộ. Hơn nữa, vị trí bắp chân lau đến chỗ vết thương vốn rất đau, bây giờ dường như cũng không sâu nữa. Gỡ bỏ chỗ vết thương đã đóng vảy ra, màu da từ trên xuống dưới như một, nay lại đột nhiên trở nên trắng khác thường. Nghĩ đến đây, không biết qua một thời gian nữa, chắc là có thể khôi phục lại như thường!

Hôm nay, cô đi ra khỏi phòng ngủ, liền nghe thấy mấy nữ người làm đang tranh luận, hôm nay ở phủ Thượng tướng được mang đến vài con ngựa chiến đấu tốt, đôi mắt bỗng chốc sáng lên.

Cô vô cùng yêu thích cưỡi ngựa, trước kia, trên Địa Cầu cô cũng có một con ngựa yêu thích của mình, chỉ tiếc. . . . . . Ai, chuyện cũng đã qua không nhắc đến thì hơn!

Chẳng qua, trong lòng cô có chút ngạc nhiên, tinh cầu khoa học công nghệ Chafee so với Địa Cầu, có thể nói, chỉ hơn chứ không kém. Hôm nay, bọn họ sử dụng súng đạn, không biết so Địa Cầu tiên tiến hơn bao nhiêu lần. Rốt cuộc con chiến mã này, dùng để làm cái gì?

"Tôi nghe nói, trong đó có một con ngựa, gọi là Y Toa Bối Lạp, trước kia Hi tiểu thư cũng tên là Y Toa Bối Lạp, nó nhất định là con ngựa mà Thượng tướng đại nhân yêu thích!"

"Đúng vậy, ai cũng biết, Hi tiểu thư là bảo bối được Thượng tướng đại nhân nâng niu trong lòng bàn tay - -"

"Các cô ở đây, líu ríu nói gì vậy?".

Hai nữ người làm đang nói chuyện, bị một giọng nói lạnh băng cắt ngang. Thì ra là, quản gia Mã Lệ • Mạc Nại.

Nữ người làm kinh sợ, người lập tức khúm núm, cúi đầu bỏ chạy.

Đôi mắt Thất Dạ đảo nhanh một cái, ánh mắt đã nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt phóng ra xa, nhìn thấy đình viện Bích Hải ở phía trước, chợt thấy có mấy con tuấn mã vô cùng xinh đẹp, khóe miệng khẽ nhếch lên, sau đó bước xuống cầu thang, chuẩn bị đi về phía đình viện.

"Tiểu thư Nam Hi!"

Phía sau, bỗng có thanh âm cô gái trầm lạnh gọi cô.

Mặt Thất Dạ khẽ nghiêng qua, nhàn nhạt liếc mắt nhìn Mã Lệ một cái, hít sâu một hơi, thanh âm hờ hững, nói: "Quản gia Mạc Nại, có chuyện gì?"

"Xin hỏi, tiểu thư Nam Hi, cô muốn đi đâu?"

"Tôi ở chỗ này chán muốn chết, muốn đi ra ngoài một chút!"

" Bệnh của Tiểu thư Nam Hi còn chưa khỏi, mời cô về phòng nghỉ ngơi. Tôi sẽ bảo phòng bếp hầm cho cô bát cháo gà bồi bổ thân thể, xin tiểu thư Nam Hi hãy trở về phòng, Uống....uố...ng!"

Mã Lệ chếch người, bàn tay khẽ giơ lên, ý bảo Dư Tuyết bưng bát cháo gà đến chỗ của cô.

Khóe miệng Thất Dạ cong lên rồi hạ xuống, bước chân quay trở lại, đưa tay ra cầm lấy bát cháo gà, "Ừng ực" hai tiếng, toàn bộ cháo đều rót vào bụng cô.

Động tác của cô thật phóng khoáng, khiến cho Dư Tuyết kinh sợ.

Bình thường trong xã hội thượng lưu, các đại tiểu thư, bọn họ đều múc từng muỗng từng muỗng, đưa canh đến cái miệng nhỏ nhắn mà uống, làm gì có ai giống như tiểu thư Nam Hi, trực tiếp cầm bát canh uống hết. Cũng khó trách, những đại tiểu thư kia là thật, còn tiểu thư Nam Hi. . . . . . Là nữ đày tớ!

Chẳng qua, cô được Thượng tướng đại nhân cưng chiều, yêu mến, mà tất cả bọn họ khi tiến vào phủ Thượng tướng làm người làm, cũng mong mỏi nhưng mà không được. Hơn nữa, số lần cô bị thương, so với bất kỳ ai cũng cao hơn, mới tới không lâu, thời gian nằm trên giường cũng không ngắn. Nhưng mà, cô bị thương cũng nhanh, mà khỏi cũng nhanh, người bình thường không thể so sánh được - -

"Tôi đi ra ngoài!" Đặt cái bát vào khay ở trên bàn,Thất Dạ nhanh chóng xoay người, vội vàng bước xuống cầu thang.

"Tiểu thư Nam Hi, cô không thể đi ra ngoài!" Mã Lệ nhanh chóng đuổi theo sau.

Thất Dạ không để ý đến cô gái, bàn tay đè lên tay vịn cầu thang, hơi dùng sức trực tiếp nhảy xuống từ trên cầu thang.

Ở đây có vật dụng thực tế, cũng không phải bay lên, hơn nữa không cao, cô cũng không thấy sợ hãi!

Dường như, Mã Lệ chưa từng nghĩ đến cô có bản lĩnh tốt đến thế, trong lúc nhất thời tim đập mạnh và loạn nhịp, lại thấy Thất Dạ đã nhảy xuống vị trí phòng khách. Cô không chút để ý, một đám nữ người làm chạy nhanh đến cản cô lại ở trước cửa.

"Tất cả cút, mở ra!" Mã Lệ nhằm vào những người làm không thể ngăn cô ấy lại, làm cho vẻ mặt của họ rét run, bước nhanh ra ngoài.

Đứng ở trước cửa bậc thang, lại thấy hình dáng nhỏ nhắn, nhanh chóng đi tới chỗ đình viện. Trong lòng cô rét lạnh, vội vội vàng vàng đuổi theo.

Thất Dạ bước rất nhanh, thoắt cái đã đến chuồng ngựa. Ở đó có một người đàn ông lớn tuổi trông coi ngựa, sau khi thấy cô, có chút bất ngờ. Nhưng, lại thấy trên người cô mặc bộ quần áo hảo hạng, lập tức ý thức được đó là ai, nói: "Tiểu thư Nam Hi, xin hỏi cô có chuyện gì dặn dò?"

Thì ra, những người trong phủ Thượng tướng, đều tương đối thông minh - -

Thất Dạ cười một tiếng, nhìn hắn, nói: "Ông lão, kia là con Y Toa Bối Lạp?"

Ông lão có chút nghi ngờ, liếc nhìn nàng, nhưng vẫn là chỉ vào một màu trắng ngựa trong đó: "Ở chỗ nào!"

Con ngựa kia, màu lông bóng mượt, hai mắt có hồn, vừa nhìn là biết đó là ngựa tốt. Hai mắt Thất Dạ sáng lên, bước nhanh đến, đem con ngựa kia dắt ra ngoài, sau đó muốn trèo lên cưỡi!

Đáng tiếc, lúc cô sắp lên được lưng ngựa, bỗng nhiên, eo bị một bàn tay có lực hung ác nắm chặt, kéo cô trực tiếp từ trên xuống.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK