Miệng bị nhét chặt, Thất Dạ tự nhiên không cách nào kêu ra tiếng, nhưng đôi mắt xinh đẹp của cô lại giống như biết nói, chợt lóe một cái, tản ra ánh sáng vô cùng quật cường.
"Nhịn một chút!" Ánh mắt Gia Mậu như lướt qua mặt cô, bàn tay đột nhiên dùng sức nắm chặt lấy cổ tay của cô, dùng lực đem tay nhỏ bé của cô hướng về phía mặt bàn bên cạnh hung hăng nện xuống.
"Ô ——"
Ngay cả miệng đã bị khăn tay nhét chặt rồi, nhưng Thất Dạ vẫn mơ hồ phát ra tiếng gào thét uất ức.
Gia Mậu dùng lực quá lớn, tay của cô bị anh ta ra sức trực tiếp đánh về phía cái bàn hình lăng giác, da thịt trong nháy mắt sưng đỏ, đau đớn đến tê dại, quả thật có thể tuyên bố bị phế bỏ ——
Cái trán đã sớm thấm đẫm những giọt mồ hôi to trong suốt, nổi bật dưới khúc xạ ánh mặt trời, tinh xảo đặc sắc, giống như châu báu thượng hạng, vô cùng có sức quyến rũ.
Nếu như khuôn mặt nhỏ nhắn của cô không bị kéo thành hình dạng trái mướp đắng. . . . . .
Gia Mậu đưa tay giật ra cái khăn tay đang nhét trong miệng cô gái.
Cái miệng nhỏ nhắn của Thất Dạ mới có thể tự do, liền lập tức cắn răng nghiến lợi nguyền rủa: "Gia Mậu, cái tên khốn kiếp này, giày vò một cô gái như vậy, quả thật chính là lãnh khốc vô tình đến mất hết nhân tính! Mẹ nó, một ngày nào đó anh cũng sẽ bị tôi giày vò lại gấp nghìn lần như vậy!"
"Còn có hơi sức mắng chửi người?!" Đầu ngón tay Gia Mậu bỗng chốc nâng cằm Thất Dạ lên, đôi con ngươi màu hổ phách thâm thúy trực tiếp nhìn chằm chằm vào đôi mắt thuần túy xinh đẹp của cô: "Muốn đau hơn một chút?"
Tên đàn ông chết tiệt, muốn ức hiếp cô. Mới vừa rồi, sao không thấy anh ta dũng mãnh như vậy, đối đầu với Tát Khắc Tốn một trận?
Thất Dạ cắn răng, môi anh đào phát ra lành lạnh châm biếm: "Chọn phụ nữ để ức hiếp, con người thối nát!"
Nói ra những lời không sợ chết như vậy, thật ra thì nguyên nhân chính là bởi vì cô nhất thời nóng giận. Lời nói vừa dứt, mắt thấy con người màu mực của Gia Mậu càng phát ra tĩnh mịch, đáy lòng Thất Dạ liền bắt đầu ảo não.
Đáy mắt người đàn ông tản ra ánh sáng lành lạnh, giống như mãnh thú xua tan ánh ban mai mà đến, nguy hiểm mà âm trầm, giống như nước xoáy, tùy thời cũng sẽ cắn nuốt cô vào bên trong, khiến cho cô không còn chỗ trốn!
Nam Thất Dạ ngu ngốc, người ta là thượng tướng đại nhân cao cao tại thượng, ngươi bất quá chỉ là nô lệ anh ta mua về, anh ta muốn ngươi chết, so với giết chết một con kiến còn đơn giản hơn nhiều, ở chỗ này thì có thể khoe khoang cái nỗi gì?
Nhưng lời đã nói ra, không có cách nào thu hồi lại ——
Giữa lúc Thất Dạ đang than thở hối tiếc, Gia Mậu lại từ từ mở miệng.
"Vậy, thì thế nào?"
Ngoài dự đoán của cô chính là, Gia Mậu cũng không có nổi giận, chỉ là ngón tay anh ta nắm xương hàm của cô thoáng tăng thêm chút lực, mặt mày tuấn lãng càng tiến lại gần cô, lúc nói chuyện, hơi thở ấm áp như dòng nước ấm của anh ta thổi lất phất đến bên lỗ tai của cô. Tư thế này, cực kỳ giống cùng với cô đang ** (đã được che dấu)!
Đầu lông mày Thất Dạ nhẹ nhàng nhăn lại, ánh mắt đụng phải ánh mắt của anh ta.
Môi mỏng của người đàn ông mím chặt, con ngươi có thể thấy được một tia thần sắc âm lãnh, khí thế bức người, không cần nói cũng biết.
"Không thế nào." Thất Dạ bị ánh mắt trực tiếp của anh ta nhìn chăm chú, đáy lòng run sợ, đáp lại người đàn ông cũng không có khuyến khích: "Tùy cô, thích làm cái gì thì làm cái đó, tôi không xen vào!"
"A!"
Mấy tiếng chê cười không thể nghe thấy từ môi mỏng của người đàn ông bật ra, làm trong không khí, tăng thêm vài phần áp lực.
Thất Dạ cảm giác tim của mình cũng sắp không chịu đựng được loại không khí này, sắp dừng lại hô hấp ——
Cố ý coi thường cảm giác về sự tồn tại của người đàn ông này, nhưng khi khóe mắt lơ đãng liếc về phía gương mặt tuấn lãng như điêu khắc, lạnh lùng rồi lại buồn rười rượi kia, trong lòng cô hoàn toàn luống cuống.
Cảm giác, chỉ cần ngón tay anh ta hơi nhúc nhích, cô tùy thời đều có thể sẽ bị anh ta giết chết!