Đem Phí Nhĩ Lạc đưa tới máy bay trực thăng đi đầu, Tư Á dừng lại bước chân: "Điện hạ đi thong thả!"
"Tư Á, nhớ lời của cậu nói." Phí Nhĩ Lạc ý vị sâu xa liếc anh ta một cái, khóe miệng nở nụ cười nhạt: "Tôi chính là rất chờ mong biểu hiện của cậu."
"Tôi biết rất rõ, Điện hạ." Tư Á gật đầu, tự mình đưa tay kéo ra cabin cửa chính cho Phí Nhĩ Lạc: "Điện hạ, xin mời!"
Phí Nhĩ Lạc bước chân đạp từng bậc thang, lên máy bay.
Khi anh ta ngồi yên vị trên cái ghế da mềm mại, Tư Á đột nhiên bước tới trước nửa bước, giọng nhàn nhạt nói: "Phí Nhĩ Lạc, vô luận kết quả cuối cùng giữa cậu cùng Tắc Tây Lợi Á là cái gì, xin nể tình tôi, hiện tại, tạm thời đối với con bé tốt một chút. Nếu là cậu làm không được, hãy giữ một khoảng cách với nó!"
Con ngươi Phí Nhĩ Lạc ngưng tụ, đáy mắt có tia u ám chợt lóe. Nhưng anh ta, cũng không nói câu gì, chỉ là phẩy tay.
Tư Á nhằm người phi công ra lệnh thu bậc thang máy bay lên, rồi lui về phía sau mấy bước.
Cabin cửa chính khép lại trước, anh nhìn thấy cánh môi mỏng của Phí Nhĩ Lạc khẽ nhếch, khóe miệng hình như có nụ cười cong cong hình cung thoáng qua.
Chớp lóe rồi biến mất, không để lại dấu vết!
Máy bay trực thăng bay lên không trung, một bóng người cao gầy nhanh chóng đi đến gần Tư Á. Người đàn ông nhẹ vỗ vai anh ta, giọng nói nhàn nhạt: "Thượng tướng, cùng Điện hạ Phí Nhĩ Lạc làm giao dịch, anh sẽ là người chịu thua thiệt." .
"Tôi quen rồi." Tư Á nhún vai, bên con mắt nhàn nhạt liếc về phía anh ta: "Anh định nói, chắc không phải chỉ có một câu này chứ?"
"Người hiểu tôi, chính là thượng tướng!" Thư cười một tiếng, mặt mày rạng rỡ: "Chuyện mà anh giao cho tôi đi điều tra, đã có kết quả."
"Đến thư phòng rồi nói." Ánh mắt Tư Á thoáng nhìn qua mặt anh ta, đôi tay chắp sau lưng, bước chân dọc theo hành lang nhằm hướng thư phòng bước tới.
Thư đáp lời, đỉnh đầu nhẹ nhàng nâng lên, xoay người bước theo.
Ở ban công lầu hai, rèm cửa sổ sát đất không ngừng đung đưa, phía sau,như có bóng người in lên lớp rèm cửa.
Khóe miệng anh ta khẽ mím môi, đáy mắt như nổi sóng gió dồn dập.
Ánh mắt Tư Á xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn theo cổng thành đen tuyền phía trước, đáy mắt một mảnh thanh u(đẹp đẽ thanh tĩnh).
Thế giới này, Thiên Ngoại Hữu Thiên, Sơn Ngoại Hữu Sơn, lâu ngoài có lâu(lâu là chỉ các tầng của một ngôi nhà cao tầng).
Cần phải xem lúc anh đang quyết định muốn làm một việc gì đó có thể tính toán được hết toàn bộ hậu quả sẽ sảy ra hay không? Hơn nữa anh có lòng tin 100% rằng mình có thể nắm giữ toàn bộ cục diện, đồng thời có thể đối phó được với tất cả những diễn biến bất ngờ có thể xảy ra không?
Có, vậy anh chính là vua.
Không, vậy anh chính là người thất bại!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Anh phải đi đâu vậy?"
Nghe tiếng chất vấn của cô gái, bước chân người đàn ông dừng lại. Hắn nghiêng một bên người, đưa mắt nhìn dọc theo người cô gái chỉ vẻn vẹn khoác một chiế áo ngủ, khóe miệng khẽ mím môi: "Khi nào thì công chúa điện hạ bắt đầu cảm thấy hứng thú với hành trình của tôi vậy?"
Mạn Ny Ti khóe miệng khẽ cong, cặp mắt xinh đẹp kia nhìn thẳng vào người đàn ông: "Mã Tu, anh nói như thế là không công bằng."
"Đó?" Mã Tu mím môi cười một tiếng, đôi tay vòng trước ngực, một ánh mắt sắc bén, đối chọi với ánh mắt của cô gái.
Mạn Ny Ti bước lên phía trước mấy bước, hai cánh tay quành lên bả vai người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, càng lúc càng sát lại gần thân thể Mã Tu: "Mã Tu, anh là đang trách cứ em đối với anh chưa đủ tốt?"
Mã Tu lắc đầu, cầm lấy tay cô gái, hơi kéo ra, nhạt nhẽo nói: "Công chúa điện hạ, tôi có chút việc, buổi tối sẽ tới đây đón công chúa."
"Buổi tối, anh thực sự có thời gian đi cùng em sao?" Buông lỏng ngón tay Mã Tu, hai cánh tay Mạn Ny Ti tay rủ xuống ở bên chân. Nhìn người đàn ông với ánh mắt nghi hoặc, khóe miệng cô mím môi khẽ cười một tiếng: "Mã Tu, anh định gạt em, muốn một mình đi dự tiệc ở đại điện Kaloka sao?"
"Quả nhiên, bất cứ chuyện gì cũng không lừa được công chúa, thực sự, tôi chỉ muốn công chúa vui vẻ, không muốn công chúa phải sợ hãi, lo âu." Mã Tu khẽ mím môi, nhẹ nhàng vỗ tay hai cái.
Ngoài phòng, một cung nữ nhanh chóng đi vào, đem chiếc túi đang cầm trong tay đưa tới trước mặt Mạn Ny Ti, cung nữ nhẹ cúi đầu xuống, cái túi trong tay đưa lên, cung kính dâng tới tay Mạn Ny Ti.
Ánh mắt Mạn Ny Ti lướt nhanh qua mặt Mã Tu ánh mắt, khóe miệng nhẹ nhàng vẽ ra một đường cong: "Cho em?"
"Không cần? không thích? Món quà này." Mã Tu cười nhạt: "Công chúa muốn tự mình mở ra xem, hay là muốn để tôi giúp người mở ra?"
"Em tự mình xem." Mạn Ny Ti liền lập tức đem túi mở ra,cầm lấy cái váy lên xem.
Đó là một cái váy dạ hội màu xanh dương, phần vai áo cùng vạt áo dùng những tinh thể trong suốt sáng lấp lánh điểm xuyến. Đuôi vấy được thiết kế theo kiểu đuôi cá, bất kể là chất liệu hay tay nghề của người thợ đều là bậc nhất, có thể biết được cái váy này được làm ra từ bàn tay của người thợ tài hoa nổi tiếng.
Trên mặt Mạn Ny Ti tươi cười. Cô đưa cái váy dạ hội đưa cho cung nữ kia, đợi cô ta cầm lấy, thì lập tức nhảy tới một bước ôm lấy Mã Tu, đôi môi đỏ mọng hôn lên khuôn mặt hắn ta: "Mã Tu, anh đối với em thật tốt!"
"Người là vị hôn thê của tôi." Hai tay Mã Tu ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tuyệt trần, cúi đầu đặt một nụ hôn thật nhẹ lên cái trán của cô gái: "Công chúa điện hạ, bây giờ tôi có thể đi được rồi chứ?"
"Em biết là anh đang có hẹn với Tát Khắc Tốn, anh đi đi!" Khóe miệng Mạn Ny Ti nở nụ cười ngọt ngào yếu ớt, Sóng mắt dập dờn: "Mới vừa rồi, chỉ là em cố ý muốn kiểm tra anh chút thôi. Tối nay, em chờ anh tới đón em."
Mã Tu mỉm cười, nhưng lúc xoay người cất bước đi ra ngoài, nụ cười trên cánh môi mỏng kia từ từ đông cứng lại.
Những thứ này, Mạn Ny Ti không hề biết. Cô ta đang cầm lấy cái váy từ tay người cung nữ, ướm thử lên người mình, thíh thú xoay tròn vài vòng. Chiế váy theo bước chân cô mà bay múa, phiêu du giữa không trung, vẽ ra những đường cong hoàn hảo.
Có đôi khi, cái gì càng xinh đẹp, lại càng chứa nhiều độc tố. Nhưng, đồ vật càng xinh đẹp, lại càng khiến người khác phải chú ý tới. Cho nên, mặc kệ nó có độc hay không, những người đó cũng sẽ không thèm chú ý tới!
Chỉ có người nào tỉnh táo, mới có thể, thắng lợi!
. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .
"Công Tước Tát, Điện hạ ở thư phòng chờ người!" Nhìn người đàn ông đang đi tới gần, vệ binh cung kính khom người.
Mã Tu nhàn nhạt"Ừ" một tiếng, tăng nhanh bước chân tiến tới.
Khi hắn sắp đi tới thư phòng, đụng phải người nào đó đang từ trong phòng lui ra.
Khoảng cách giữa hai người càng gần, người đàn ông đó cười nhạt: "Công Tước Tát, tài xã giao của người ở trong hoàng thành Lạp Ma này, quả nhiên là khiến cho tôi phải lau mắt mà nhìn."
"Thượng tướng Trát Tây quá khen, so với những cống hiến của anh đối với hoàng thành Lạp Ma, thực sự khiến cho những người như tôi đây cảm thấy hổ thẹn vô cùng. Tôi thực sự không thể tưởng tượng, nếu hoàng thành Lạp Ma thiếu đi gia tộc Trát Tây, không biết có còn đứng vững được nữa hay không!" Hai tay Mã Tu chắp sau lưng, cùng Bỉ Lợi thăm dò nhau, vẻ mặt bình thản ung dung.
"Nghe, Công Tước Tát đối với gia tộc Trát Tây thật đúng là có phần coi trọng rồi."
"Như nhau!"
Bỉ Lợi khóe miệng nở nụ cười, dần dần thu lại ánh mắt. Hắn lướt mắt nhìn qua khuôn mặt Mã Tu, ánh mắt thâm thúy, từ từ nheo lại, gương mặt tuấn tú sát lại gần, cánh môi mỏng , nhạt nhẽo bật ra mấy chữ: “Anh, trông thật buồn cười!"
Độ cong bên cánh môi Mã Tu biến mất.
Bỉ Lợi dĩ nhiên đã xoay người rời đi.
"Công Tước Tát?" Ngay lúc này, cánh cửa thư phòng mở ra, một người đàn ông cao lớn xuất hiện ngay trước cửa: "Thế nào? Có xung đột gì với Thượng tướng Trát Tây sao?"
"Điện hạ suy nghĩ nhiều, cũng chỉ là hẹn anh ta lúc nào có thời gian thì cùng nhau so tài chút thôi." Mã Tu liền xoa tay: "Điện hạ bây giờ tiện nói chuyện sao?"
"Vào đi!" Tát Khắc Tốn mím môi, lòng bàn tay mở ra.
Mã Tu bước chân vào, nhanh chóng ngồi xuống. Hắn đối với Tát Khắc Tốn, hình như cũng không kiêng kỵ, ngược lại giống như cực kỳ quen thuộc. Mà Tát Khắc Tốn đối với sự tùy tiện của hắn cũng không hề để ý, thậm chí tự mình đi tới giá để rượu, rót cho hắn một ly rượu đưa tới đây.
Nhìn ly rượu đưa tới trước mặt mình, Mã Tu mày rậm liếc nhìn, cười nhạt nhẽo: "Đa tạ điện hạ ưu ái."
"Cậu có tính toán gì?" Tát Khắc Tốn duỗi cánh tay dài, đưa tay, cụng ly với hắn.
"Đó?" Mã Tu giả bộ hồ đồ.
Tát Khắc Tốn không nói, con ngươi trong trẻo, sâu kín theo dõi hắn.
Mã Tu cười nhẹ, quơ quơ cái chén trong tay, cằm nhẹ nhàng vừa nhấc, đem ly rượu kia đưa đến khóe miệng, rót rượu vào trong cánh môi.
Nhìn hắn đem toàn bộ ly rượu nuốt xuống, Tát Khắc Tốn mày rậm nhàn nhạt nhíu lên, đưa tay tới trước mặt hắn: "Thêm một ly?"
"Điện hạ, người thực sự có thể giữ được bình thản. Chỉ là, chúng ta hãy nói đến chánh sự đi!" Mã Tu đặt cái ly sang bên cạnh, ngả người ra trên cái ghế sa lon mềm mại, khuỷu tay khoác lên thành ghế, chống vào cằm của mình, lạnh lẽo nói: "Việc Nam Tuyệt Hiêu muốn ở lại trong thành đã không còn là bí mật nữa rồi. Tôi theo hắn đấu từ bé tới lớn, đối với lai lịch của hắn cũng nắm rất rõ. Hắn là nhân vật lợi hại, nếu như không phải bởi vì hắn bị phân tâm bởi gia tộc Hi ở thành Đức Lan, tôi nghĩ Cổ Thành đã sớm bị hắn công hãm rồi. Nam Tuyệt Hiêu hiện tại không dám đụng đến tộc người Tát, là vì hắn vẫn còn e ngại hôn ước giữa tôi và công chúa Mạn Ny Ti. Chúng ta muốn ngăn hắn cùng với A Nhĩ Bá Đặc kết thành liên minh, thì cần phải tự tìm tới cửa."
Con mắt Tát Khắc Tốn sắc lạnh chiếu ra tia sáng u ám : "Ý của cậu là, chúng ta chủ động cầu hòa?"
"Điện hạ, tôi thừa nhận cậu rất có thực lực, nhưng là, một Phí Nhĩ Lạc cũng đã đủ để cho cậu nhức đầu, huống chi bên cạnh hắn còn có hai đại gia tộc A Nhĩ Bá Đặc cùng Ngõa La Luân. Lại nói, gia tộc Thư • Bác đa phần đều là người của Ngõa La Luân, Mã Đinh • Bác cũng là người của A Nhĩ Bá Đặc, cậu chỉ có một Trát Tây, căn bản là không thể là đối thủ của hắn. Nhất là, chúng ta cũng biết, tiểu thư nà Đạo Sâm, lại có tình ý Ngõa La Luân."
"Cậu phân tích rất rõ ràng." Vẻ mặt Tát Khắc Tốn có chút nặng nề, ánh mắt như nước nhìn chằm chằm vào Mã Tu: "Nhưng chúng ta, chưa chắc nhất định phải cầu hòa với Nam Tuyệt Hiêu."
"Điện hạ, cứ cho là hiện tại tôi nguyện ý lien minh cùng cậu, nhưng cũng không có nghĩa là Mạn Ny Ti cũng sẽ theo ý của tôi. Cô ta thao túng ở sau lưng của hoàng hậu, mà chúng ta cũng đều biết cô ta không phải là nhân vật đơn giản."
"Tát, cậu mới vừa nói tới một trọng điểm." Khóe miệng Tát Khắc Tốn khẽ nhếch, trong con ngươi, kín đáo lóe lên tia sáng: "Tôi nên thay đổi sách lược."
Mã Tu lẳng lặng chăm chú nhìn hắn.
Môi mỏng của Tát Khắc Tốn cong lên, càng lúc càng rực rỡ. Hắn nâng ly, nhẹ nhàng hớp một ngụm rượu, trong con ngươi, thoáng qua ánh mắt kỳ quái, lạnh nhạt nói: "Hiện tại, tôi biết rất rõ nguyên nhân khiến mình ở vào thế hạ phong."Hắn bước đi từng bước chân nhẹ nhàng uyển chuyển.