Mục lục
Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Oh ——"

Đối mặt bóng dáng bất thình lình, Tư Á tự nhiên ra tay mau lẹ, động tác rất mạnh, lực lượng hoàn toàn không có giữ lại đường sống. Lòng bàn tay anh đánh một quyền thật nhanh về phía bóng dáng kia, trúng ngay giữa ngực của người đó, đối phương hét lên một tiếng rồi liền văng ra một bên.

Đỉnh đầu cô gái đúng lúc đụng vào chậu hoa trên bàn, "Binh" một tiếng liền ngã xuống, chậu hoa cũng lăn theo mặt bàn, rơi xuống, đập trúng đầu cô.

Dung Thiên Đại mặc dù phản ứng bằng tốc độ nhanh nhất, nhưng vẫn bất hạnh bị bình hoa đập phải, trong lúc nhất thời, mắt nổ đom đóm. Cô cảm thấy trời đất trước mắt quay cuồng, cả người cũng suy yếu nhắm mí mắt.

"Thiên Đại!" Thất Dạ kêu sợ hãi một tiếng, cũng không biết hơi sức từ đâu tới đẩy bàn tay Gia Mậu ra, xé loạn áo mình liền nhào tới chỗ Dung Thiên Đại.

Đáng tiếc, cổ áo sau bị Gia Mậu nắm lại, bì đè xuống sàn nhà lần nựa.

Tầm mắt Phí Nhĩ Lạc liếc về phía Dung Thiên Đại, cũng không nói gì, mắt sắc như tuyết, gương mặt ý vị sâu xa!

Thân thể cao lớn của Tư Á đã sớm dời qua, đôi giày da cao quý đã dẫm vào ngực của Dung Thiên Đại, còn dùng sức đá hai cái, hình như đang kiểm tra cô có phải đã tắt thở bỏ mình hay không!

"Mẹ nó, mày là tên khốn kiếp, không thấy đầu cô ấy bị chảy máu sao? Còn đạp, mày là người hay là cầm thú? !" Thất Dạ liều mạng, rống giận về phía Tư Á: "Mau đưa cô ấy đến bệnh viện!"

"Cô ấy với cô là cùng một bọn?" Tư Á thu chân, đôi tay khoanh trước ngực, hứng thú nhìn chằm chằm Thất Dạ hỏi thăm.

Ánh mắt, vẫn không quên nhìn chằm chằm trước ngực của cô, làn da trắng noãn!

Thất Dạ cũng không để ý lúc này quần áo của mình đang xốc xếch, chỉ giận đỏ đôi mắt, cắn răng nghiến lợi nói: "Cô ấy giống tôi, chỉ là vật phẩm đấu giá bình thường, không có bất cứ quan hệ gì với mật thám mà anh nói!"

"Oh?" Tư Á nhếch mày rậm, khóe miệng cong lên, cười như không cười.

Thất Dạ lo lắng Dung Thiên Đại sẽ bởi vì bị thương mà chảy máu bỏ mình, xét thấy lúc này các cô là người dưới mái hiên của họ, nên chỉ có để cúi đầu, nói: "Tôi nói thật, cầu xin anh, cứu cô ấy!"

Mặt mày Tư Á giương nhẹ, đôi con ngươi sâu thẳm như biển xanh chạm vào Gia Mậu, nhìn nhau cười một tiếng, khom người liền bế Dung Thiên Đại lên, xoay người rời đi.

"Này, khốn kiếp, anh muốn dẫn cô ấy đi đâu?" Thất Dạ huơ loạn tay chân, hướng về bóng lưng Tư Á liều mạng nguyền rủa: "Tên cầm thú này, nếu không cứu sống cô ấy, nhất định cũng sẽ đi theo xuống địa ngục . . . ."

"Điện hạ, giao cô ấy cho tôi xử lý đi!" đầu ngón tay Gia Mậu đè xương vai của Thất Dạ, siết cô đứng dậy, chậm rãi nghiêng người về phía Phí Nhĩ Lạc: "Tôi sẽ bảo Thượng tá Bố Lỗ Khắc tự mình hộ tống ngài trở về Vương Cung!"

"Điều tra cho kỹ!" Phí Nhĩ Lạc đạm bạc gật đầu, ánh mắt liếc dọc theo gò má, khóe mắt đuôi mày của Thất Dạ, có một ánh sáng lành lạnh thoáng qua.

"Ừ!" Gia Mậu trả lời, thanh âm có phần lơ đãng lười biếng.

Sau đó, Thất Dạ cảm thấy cổ họng căng nghẹn, thân thể đã bị người đàn ông siết đi ra ngoài.

Lướt qua hành lang, được vài tên binh sĩ hộ tống, đi qua đường ngầm VIP tới một cái sân rộng rãi sáng ngời.

Nơi đó, có một cái máy bay trực thăng King-000 đang chờ đợi bọn họ.

"Thiên Đại ——" nhìn máy bay trực thăng King-666 ở phía trước, Tư Á đang ném Dung Thiên Đại lên khoang máy bay, Thất Dạ nóng nảy hô to một tiếng, đồng thời huơ tay múa chân muốn phóng tới chỗ đó.

Eo bụng lại đúng lúc bị người ta nắm chặt, thân thể đột nhiên bay lên không, cả người cô liền bị ném lên máy bay trực thăng King-000. Người đàn ông cao lớn mau chíng đi vào, cửa chính cabin, "rầm" một tiếng đóng lại.

Cô, đúng lúc nằm dưới háng của người đàn ông kia ——

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK