Thất Dạ bị bệnh, hơn nữa, còn là bị bệnh đến nguy kịch...!
Ý thức rơi vào trong trạng thái mơ hồ, vô luận cô có cố gắng muốn có ý nghĩ cầu sinh đến thế nào, hầu như đều không có tác dụng. Cô chỉ cảm thấy ngực nghẽn hụt hơi, cơ hồ không cách nào thở dốc, thân thể giống như có một đoàn lửa mạnh hừng hực thiêu đốt, cả trái tim của cô như cũng bị nướng cháy ——
Cũng khó trách cô, kể từ khi bắt đầu đến tinh cầu Chafee cho tới bây giờ, cô bị quản chế đã cố gắng tám lần trốn đi cũng đều không thành công. Trong khoảng thời gian này, vô luận là ăn uống hoặc là giấc ngủ, cô đều chưa bao giờ từng hưởng thụ qua. Sau khi bị Gia Mậu mua, không chỉ có tinh thần không ngừng phải chịu sự hành hạ của anh ta, còn bị nhét trên ban công chịu đựng gió lạnh thổi cả đêm, sau đó lại bị ngâm nước đá đến cơ hồ đông lạnh thành người tuyết. Thành thật mà nói, cô không có trực tiếp ngủm cũng đã coi như là có nghị lực rồi!
Nhưng, khi cô cho là mình không cách nào chịu đựng cái loại giày vò đến cực hạn đó, thời điểm thân thể sắp nổ tung thành mảnh vụn, một cỗ khí lạnh xuyên tim lại từ bốn phía ăn mòn tiến vào da thịt của cô, trong thân thể cô dọc theo mỗi một động mạch di chuyển, lấy đi toàn bộ nhiệt lượng trong mạch máu của cô, trung hòa nhiệt lưu đang hành hạ cô kia.
Thân thể, chịu sự thử thách của hai tầng băng và lửa giáp công lúc nóng lúc lạnh, khiến cô nghĩ sẽ vì vậy mà chết đi ——
Nhưng cuối cùng, cô cũng không có khí tuyệt mà bỏ mạng, ngược lại thân thể căng thẳng dần dần được thư giãn.
Vì vậy, trong những ngày kế tiếp, cô đều ở trên giường mơ hồ vượt qua.
Trong mơ hồ, cô cảm thấy bên trong gian phòng hình như thỉnh thoảng có người lui tới, thu xếp hầu hạ cô, thỉnh thoảng lại không một tiếng động, rơi vào tĩnh lặng.
Mỗi ngày đều vòng đi vòng lại như vậy trôi qua, vào lúc cô lại lần nữa nỗ lực mở mắt ra, ngoài cửa sổ là một khoảng thời tiết thật trong xanh!
Chỉ cần liếc một vòng gian phòng này, Thất Dạ liền nhận ra mình đang ở phương nào.
Nơi này, là phòng ngủ chính của Gia Mậu!
Cả người dường như mệt lả khiến cho không còn chút hơi sức nào có thể dùng được, cô liền nháy mắt mấy cái, cũng đã thở hắt ra ——
Lòng bàn tay níu chặt cái mền, cô cắn chặt hàm răng, cố gắng ngồi dậy thì chợt nghe được bên trong phòng có tiếng bước chân vang lên nhè nhẹ đi đến gần. Bởi vì trước mắt không biết tình huống của mình như thế nào, cô chỉ đành cấp tốc đóng lại mi mắt, vễnh tai lắng nghe tiếng động quanh mình.
Đầu cô và thính lực đều hết sức tốt, thanh âm trao đổi bên ngoài rất nhỏ, nhưng đều nhất nhất lọt hết vào tai của cô.
"Quản gia Mạc Nại, ngài đã đến rồi, để tôi tới giúp tiểu thư thay dịch truyền đi!". Thời điểm Tuyết Lỵ đẩy cửa phòng đi vào bên trong, nhận lấy chậu nước trong tay Mạc Nại, để lên bàn, giúpThất Dạ đổi một túi dịch truyền dùng để kéo dài tánh mạng.
Tiếng của cô ấy thanh thúy dễ nghe, giống như chim hoàng oanh hót, làm cho người ta nghe liền tâm thần sảng khoái.
Mã quản gia mặt không chút thay đổi, ánh mắt liếc về phía gò má của Thất Dạ một cái, lạnh nhạt hỏi: "Thân thể tiểu thư hôm nay như thế nào?"
"Tốt hơn nhiều, vết thương bị lúc trước khôi phục không tệ, thân thể trạng thái cũng rất tốt. Trừ thân thể còn hơi yếu, căn bản hoàn hảo."
"Ừ." Mã quản gia thật giống như thở phào nhẹ nhõm: "Hai ngày nay cô vất vả rồi."
"Đây là việc tôi nên làm!" Tuyết Lỵ cười yếu ớt, sau đó lại nhíu nhíu mày, nói: "Chỉ là, quản gia Mạc Nại, thượng tướng hai ngày nay đi đâu? Ngài ấy mời bác sĩ giỏi nhất tinh cầu Chafee khám, chữa bệnh cho tiểu thư, nhưng vì sao lại chưa từng đến nhìn cô ấy một chút?"
Thì ra là, từ lúc cô bắt đầu hôn mê đến lúc này đã là ba ngày sau!
Đang lúc trong lòng Thất Dạ sụt sịt thở dài, lại chợt từ trong miệng Mã quản gia nghe được một tin tức khiến cô khiếp sợ giật nảy mình.