Mục lục
Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Gia Mậu nhàn nhạt đáp một tiếng, tầm mắt dọc theo khuôn mặt Thất Dạ nhìn sang, thanh âm trầm thấp, một đôi mắt như ánh mặt trời sâu kín nhìn Thất Dạ, nói: "Không có sao chứ?"

Thanh âm của anh mới nói ra, cũng đã chọc cho cô gái vung tay đưa tới một cái tát, hung hăng đáp lên gò má của anh.

Chu Đế lấy làm kinh hãi, ngơ ngác nhìn bọn họ, trong khoảng thời gian ngắn, thậm chí không nhúc nhích được!

Thất Dạ nhẹ nhàng bĩu môi, lạnh giọng cười nhạo nói: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, bắt đầu từ hôm nay, chúng ta cắt đứt quan hệ!"

Cô có thể nhịn chịu anh vì công thành danh toại mà ở trước người khác khi dễ cô, nhưng tuyệt đối không cách nào dễ dàng tha thứ cho anh dùng cô làm giao dịch. Như vậy, thật quá xấu hổ! Nếu như trước lúc anh bán cô, có thể nói trước cho cô biết, hoặc là cô còn có thể chuẩn bị tâm tư, có lẽ còn có thể suy tính một chút có tha thứ hay không, nhưng bây giờ. . . . . . Cô đối với anh, thật sự là thất vọng!

Đối mặt với bàn tay của Thất Dạ, Gia Mậu thật cũng tức giận, chỉ bình tĩnh mở miệng: "Xin lỗi!"

"Nói xin lỗi hữu dụng sao, còn cần cảnh sát làm gì?" Sử dụng một câu nói về thái độ làm người, con mắt sắc của Thất Dạ trầm xuống, lạnh lùng nhìn anh, nói: "Gia Mậu • Dương • A Nhĩ Bá Đặc, anh cút đi cho tôi, tôi không muốn gặp lại anh!"

Cô nói tới đây, lướt qua người đàn ông, liền muốn giẫm chân rời đi về phía trước. Chỉ tiếc rằng, lúc bước chân mới vừa vượt qua bên người Gia Mậu, cả người cô, liền bị đối phương dùng sức đỡ, một giây kế tiếp, liền bị anh kéo vào trong ngực.

"Buông tôi ra!" Cơ hồ không dùng đầu óc lo lắng mình nên phản ứng như thế nào mới đúng, Thất Dạ cũng đã rống lên, lòng bàn tay của cô, nắm chặt thành quyền hướng lồng ngực người đàn ông dùng sức đập: "Cái người này, tên khốn kiếp, tại sao anh làm việc hèn hạ như vậy với tôi? Những chuyện anh làm với tôi còn chưa đủ nhiều sao? Trước đây, bất kỳ lần nào, bị anh lợi dụng, khi dễ, tôi cũng coi như xong, lần này nghỉ, tôi lại tha thứ!"

"Tôi không muốn em tha thứ, nhưng tôi cầu xin em ở lại bên cạnh tôi!" Thanh âm của Gia Mậu, rất tỉnh táo, dùng sức siết chặt bàn tay cô, vô luận cô dùng sức đập thế nào đi nữa, cũng hoàn toàn không có ý buông lỏng. Ngược lại là, mày rậm của anh tà tà dương lên, tầm mắt giằng co với gương mặt cô, ánh mắt chợt lóe, giống như đang nhìn bảo vật mình yêu thích, trấn định tự nhiên.

Thất Dạ cơ hồ bị thái độ như vậy cả anh làm cho tức chết, cô cắn răng, phát ra tiếng, há mồm liền hướng bờ vai của anh dùng sức cắn. Sự tình của cô gái.

Mặc dù thường ngày Gia Mậu rất có khả năng chịu được đau đớn, nhưng bị Thất Dạ cắn xuống không chút lưu tình, vẫn cảm thấy có chút đau đau. Chỉ là, anh không có đẩy cô, cũng chỉ rên lên một tiếng, mặc cho cô phát tiết ra ngoài, sau đó nhận thấy hàm răng của cô hình như là chậm rãi buông lỏng, khóe miệng hơi giương lên, lòng bàn tay đỡ cái ót cô nhẹ nhàng phủ, khi đầu cô hơi ngửa lên, thời điểm một đôi mắt to như nước con ngươi trong veo theo dõi anh, cười cười một tiếng, cúi đầu nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cô.

Đối mặt với thái độ như vậy của anh, lời nói trong lòng Thất Dạ cơ hồ có lẽ đã tức giận vọt tới cổ họng, lại cứng rắn ép trở về.

Cái đồ khốn kiếp này, bình thường không phải rất phách lối sao? Thế nào hôm nay cư nhiên nhu thuận như vậy, mặc cho cô vừa đánh vừa cắn đều không trừng phạt cô? Chẳng lẽ là, anh thật sự thẹn với cô sao? Nhưng anh hình như không giống thứ người như thế?

Lúc Thất Dạ tim đập mạnh và loạn nhịp, người nọ đã nghiêng mặt sang bên thấy kinh ngạc nhìn Thất Dạ và Chu Đế công kích mình, lạnh lùng nói: "Nhìn cái gì? Còn không làm chuyện của cô nhanh lên?"

Nghe lời nói lạnh lùng của anh, cả sống lưng Chu Đế cũng không nhịn được thấm ra tầng tầng mồ hôi lạnh. Cô mau lẹ gật gật đầu, xoay người đi đỡ người đàn ông trên sàn nhà dậy, đặt anh ta lên bên ghế ngồi, sau đó lấy đầu ngón tay đè ép vị trí dưới mũi anh ta, cố gắng để cho anh ta tỉnh táo lại từ trong hôn mê.

Thất Dạ cũng không ngoảnh đầu nhìn hay quản bọn họ nhiều như vậy, cô chỉ nghĩ muốn nhanh chóng thoát khỏi khống chế của Gia Mậu. Sau cùng bởi vì tập đánh người đàn ông mà hoàn toàn không có sức, sau đó, cả thân thể cũng mềm nhũn ra.

Trước thời điểm đối phó với Mã Tu và Chu Đế, vốn là đã tiêu hao nhiều thể lực, hiện tại cùng Gia Mậu dây dưa vừa lộn, cô chỉnh người cũng cảm thấy thật là mệt mỏi, không chỉ có trên người cảm thấy rất thương tổn, ngay cả trong lòng, cũng cực kỳ bực tức.

Cô cũng không phải cuồng chịu ngược, nhưng Gia Mậu không trừng phạt cô ngược lại mặc cho cô muốn làm gì thì làm, ngược lại để cho cô có chút lo lắng. Cô không có biện pháp suy đoán thấu tâm tư của người đàn ông này, chỉ cảm thấy anh tùy thời cũng có thể lấy tính mạng của cô, nhưng kì lạ, hiện tại anh lại thích giống như xem cô rất quan trọng tựa như ——

Trong lòng Thất Dạ nghĩ càng nhiều, cả đầu óc càng hỗn loạn. Sau đó, bởi vì không tránh thoát bị người đàn ông nắm trong tay, lại không có biện pháp hiểu rõ ràng anh rốt cuộc muốn gì, cô dứt khoát bỏ qua, cả người cũng nằm trong khuỷu tay người đàn ông, mặc cho anh đỡ mình, nhỏ giọng tố cáo mà nói: "Cảm giác như thế nào?"

Cô gái đương nhiên không phải để ý đến anh, chỉ khép mắt, nhắm mắt dưỡng thần.

Hình như từ trong khoang mũi Gia Mậu phát ra một tiếng thở dài bất đắc dĩ, cúi thân thể xuống, liền đem cả người cô ôm lên. Sau khi cô cười lạnh một tiếng, hôn một cái lên cái miệng nhỏ nhắn của cô, nhân tiện ôm lên.

Trong lúc đó, Thất Dạ rất tự nhiên đem người xoay ngược lại, hướng cánh môi của mình dùng sức lướt qua, đem hơi thở của anh lau đi.

Gia Mậu cười cười, lại hướng khóe miệng của cô hôn một cái.

Thất Dạ nổi giận, con mắt mở to lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, buồn bực nói: "Gia Mậu, đại sắc lang, không có việc gì không cần hôn tôi!"

"Bộ dáng bây giờ của em, thật đáng yêu!" Khuôn mặt Gia Mậu vẽ ra một đường cong, có thể thấy được tâm tình của anh tương đối tốt: "Nam Thất Dạ, nhất định phải duy trì trạng thái như vậy." .

Tiếp tục như vậy, vĩnh viễn đều duy trì sức sống, không sợ hãi, mới là cô gái tôi thưởng thức lúc đầu!

Thất Dạ lại bật cười một tiếng, lạnh nhạt nói: "Ai cần anh lo!"

Gia Mậu không nói gì, ôm cô đi ra ngoài, thời điểm ở sân, Thất Dạ lại chợt nhận thấy Tư Á và Dung Thiên Đại, Nam Nhã Toa cư nhiên tĩnh lặng ở đây. Thậm chí, ngay cả Y Toa Bối Lạp cũng đều ở đây. Cô không khỏi lấy làm kinh hãi, nhanh chóng đá chân một cái, ý bảo Gia Mậu đặt mình xuống.

Bị anh như vậy ôm ra ngoài, bị bọn họ nhìn thấy, đồng thời trong mắt mỗi người cũng nổi lên một tia sáng không thể tin, thật sự không phải là chuyện vẻ vang gì. Nhất là, hiện tại quần áo của cô có chút xốc xếch, người không biết, còn tưởng rằng mới vừa rồi cô bị Mã Tu làm thế nào? Mà thực tế, mới vừa rồi Mã Tu cũng không có chiếm bao nhiêu tiện nghi của cô, ngược lại cô đem người đàn ông kia dọa sợ đến không nhẹ, cũng đã có không nhẹ!

"Thả tôi xuống!" Phát hiện Gia Mậu không có ý định buông mình ra, trong mi mắt Thất Dạ có chút tức giận bừng bừng, lạnh lùng thốt ra: "Nếu không tôi. . . . . ."

"Sao các người lại tề tụ ở chỗ này?" Gia Mậu đối với bọn họ đến hình như cũng không hoan nghênh, chỉ hờ hững nói: "Tất cả giải tán đi!"

Rước lấy một trận không nói gì, cô gái đứng ở bên cạnh anh ta bị anh ta lấy tay vòng chặt nên cực độ khẩn trương nhìn Thất Dạ, nói: "Thất Dạ, cậu không sao chứ?"

Hiện tại Thất Dạ chỉ hận không thể tìm cái động dưới đất để chui vào trong, nhưng sau khi nghe thấy Dung Thiên Đại nói, chỉ đành phải mạnh mẽ chống đỡ da đầu, bất đắc dĩ khổ sở cười một tiếng, hướng về phía cô gái gật đầu, nói: "Không có gì, mới vừa rồi bên trong chiến đấu có chút kịch liệt, tớ. . . . . . Bị trặc chân!"

"Cái gì chiến đấu vậy? Bản lĩnh của Gia Mậu không tệ chứ?" Tư Á cười yếu ớt nhếch môi cười nhạo, trong mi mắt mang theo sắc thái mập mờ.

Thất Dạ đối với anh ta hận nghiến răng nghiến lợi, cười lạnh một tiếng, dứt khoát không để ý tới anh ta.

Tư Á sờ sờ lỗ mũi, hướng về phía Gia Mậu nói: "A Nhĩ Bá Đặc, tôi tin tưởng cậu!"

"Cảm tạ." Ánh mắt Gia Mậu dọc theo Thất Dạ liếc mắt một cái, nhận thấy cô đang trợn tròn đôi mắt nhìn chằm chằm anh, cười nhạt, nói: "Chúng tôi đi!"

Thất Dạ lật bạch nhãn.

Gia Mậu ôm cô liền muốn hướng cửa đi tới, lại nghe thấy Y Toa Bối Lạp bên cạnh đột nhiên nói: "Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, Đường Na đưa em ra ngoài, đột nhiên không thấy. Em muốn. . . . . . Tìm cô ấy một chút."

"Không cần tìm." Ngay tại giờ phút này, một thanh âm khinh thường truyền vào, một bóng dáng theo vị trí cánh cửa đi vào, ánh mắt bình tĩnh nhìn sang Y Toa Bối Lạp, nói: "Cô ta đã chết."

Thất Dạ sửng sốt, đầu ngón tay níu chặt tay Gia Mậu, cặp mắt kia, kinh ngạc nhìn tới Đỗ Bang • Bố Lỗ Khắc, nói: "Không thể nào, mới vừa rồi Chu Đế và cô ta giao chiến, chỉ đánh cô ta ngất đi, cô ta căn bản là không có khả năng tắt thở, làm sao có thể chết."

Y Toa Bối Lạp "oanh oanh" tiếng khóc lại đột nhiên truyền ra, nói: "Trời ạ, cô ấy làm sao sẽ. . . . . . Cô ấy có phải vì tôi mà chết không?"

Thất Dạ hung hăng trừng mắt nhìn cô.

Đỗ Bang tiếp xúc với ánh mắt lạnh thấu xương của Gia Mậu, nhẹ giọng nói: "Thượng tướng đại nhân, thuộc hạ mới vừa rồi sai người lục soát vùng này, bên này ngoại trừ chúng ta xuất hiện, không có những người khác. Nếu không phải đối phương thoát được quá nhanh, hung thủ đang ở ngay tại giữa chúng ta."

Lời vừa nói ra, tất cả mọi người nhìn nhau.

Ngược lại Gia Mậu lạnh lùng mở miệng, lạnh nhạt nói: "Thông báo truyền thông đưa tin đi, về phần là người phương nào gây nên, cuối cùng sẽ được phơi bày."

"Thượng tướng ——" Đỗ Bang hình như có chút giật mình.

"Coi như cô ta là chết trên tay tôi thì như thế nào? Cô ta là người đáng chết!" Gia Mậu lạnh lùng cười nhạo một tiếng, nói: "Làm một người phản bội, lẻn vào phủ Thượng tướng trộm tài liệu quân sự của tôi, nếu cô ta dám làm chuyện bán đứng An Đức Liệt Vương, đó chính là báo ứng của cô ta!"

"Người căn bản là không có khả năng do anh giết sao?" Thất Dạ nghe vậy, liền lập tức cười lạnh một tiếng, nói: "Anh muốn che giấu cái gì?"

Giống như năm đó Đóa Cáp • Cách Lợi chết, cũng là có huyền cơ khác. Mà lúc đó nghe nói chuyện có liên quan đến Y Toa Bối Lạp • Hi Nhĩ, Gia Mậu liền không truy xét xuống. Hôm nay, có phải bởi vì chuyện cũng có liên lụy đến cô gái kia, cho nên Gia Mậu mới có thể chịu trách nhiệm trước chuyện này?

Không phải nói, anh đối với người phụ nữ kia căn bản là không có tình cảm sao? Thế nào, hôm nay anh làm, đều giống như đang bảo vệ cô ta đây?

"Chuyện không liên quan tới em." Gia Mậu lại lạnh lùng nhìn cô một cái, hướng về phía Đỗ Bang lạnh nhạt nói: "Bố Lỗ Khắc, theo ý của tôi mà làm!"

Đỗ Bang thấy anh kiên trì, chỉ có gật đầu một cái, nói: "Dạ!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK