Bàn chân dán vào mặt đất ngoài ban công, cơ thể bị cánh tay mạnh mẽ của Gia Mậu nhốt chặt, sự sợ hại của Thất Dạ không có hoàn toàn biến mất, nhưng dần dần tâm trạng cũng ổn định lại.
Khóe mắt vẫn có thể thấy được phong cảnh xa không thể chạm, nội tâm của cô mâu thuẫn giùng giằng rốt cuộc có cần đối nghịch với người đàn ông này vì tôn nghiêm của mình không. Nhưng, đôi tay thon trắng nõn như ngọc của cô, lại luôn vòng chặt eo của anh. Thậm chí, gương mặt cũng dính vào trong bộ ngực của anh.
Gia Mậu thẳng eo, tư thái ưu nhã, vẻ mặt đạm bạc mà bình tĩnh, giống như một pho tượng thần được người thờ phụng, cao quý bất phàm. Cánh tay dài của anh khoác lên bờ eo mảnh mai của cô, đáy mắt phát ra ánh sáng rực rỡ, bộ dáng khoan thai tự đắc, không thể nhìn ra người đàn ông ghê tởm uy hiếp Thất Dạ lúc nãy chính là anh!
Đôi mắt xinh đẹp nhẹ nhàng rủ xuống, khóe mắt đuôi mày bị ánh sáng trầm lạnh bao phủ, đầu ngón tay anh bỗng nâng cái cằm khéo léo tinh xảo của Thất Dạ lên, nhìn chăm chú qua, khóe miệng anh nhếch lên, bờ môi xẹt qua nụ cười lạnh nhạt chỉ đẹp vẻ ngoài: "Về sau, có muốn đối nghịch với tôi nữa không?"
Anh hỏi, là "Có muốn hay không" mà không phải là "Có dám hay không"!
Thất Dạ hiểu rõ trong lòng, nghe bốn chữ này, cũng đã biết được anh ta nhìn thấu tính tình và tư tưởng của mình, trong lòng trầm xuống.
Hôm nay tình huống này, dù cô là người ở dưới mái hiên, há có lý không cúi đầu?
Khẽ cắn răng, cô hạ quyết tâm, lạnh lẽo nói: "Nếu như anh thích thắng không cần dùng võ, như vậy tôi không lời nào để nói!"
Lúc nói, mặt mày cũng lạnh lùng, đủ thấy trong lòng cô không phục cỡ nào.
Lông mày ngọn núi của Gia Mậu tràn ra nhiều ánh sáng lạnh, đôi mắt hẹp dài, từ từ nguy hiểm nheo lại, đầu ngón tay nắm cằm cô, cũng buộc chặt từng chút.
Đau đớn làm cô gái quật cường nhếch khóe miệng lên, cô không tự chủ được nhếch hai cánh môi xinh đẹp như hoa lài lên, đầu lông mày nhíu chặt, có thể thấy được vẻ mặt khổ sở.
Mặt của cô rất nhỏ, mắt lại lớn, và long lanh, như hai viên đá đen vừa được mài ra, vây quanh một đóa hoa sen lúm đồng tiền nở ra đẹp nhất lúc sáng sớm, đẹp đến say lòng người.
Cô thật mảnh mai, mặc dù dáng dấp rất là cao, đáng tiếc lại hơi thon gầy, hình dáng cao gầy đường cong lả lướt, đươc thân hình cao lớn của Gia Mậu tôn lên, càngcó vẻ nhu nhược, làm cho người ta không đành lòng làm ra chuyện gì tổn thương cô!
Nhưng, người cô đụng phải, dù sao cũng là thượng tướng từ trước đều dùng sự lạnh lùng vô tình để nổi tiếng.
Trong mắt anh, vô luận đàn ông, phụ nữ, đều đối xử như nhau, sẽ không đối đãi đặc biệt!
Vì vậy, Thất Dạ cảm thấy ba ngón tay anh nắm cằm mình, sức lực to lớn, cơ hồ có thể bóp vụn xương dưới da thịt cô ——
Cô đau đến hốc mắt đỏ lên, hơi nước quanh quẩn ở đáy mắt, nếu cô nháy mắt, thì sẽ rớt xuống!
Cho nên, cô vẫn không nháy mắt.
Đôi mắt xinh đẹp long lanh của cô, bị từng tầng nước trong trẻo bao phủ, mới nhìn qua, rất là quyến rũ, sáng trong như ngôi sao, càng nhìn càng thấy đẹp.
"Kết quả như tôi mong muốn, thì có phải thắng không cần dùng võ không, cung không có kém!" Gia Mậu bĩu nhẹ môi mỏng, gương mặt tuấn tú như phong cảnh trước mưa bão, tích lũy nhiều tầng mây đen không tan, giống như tùy thời đều sẽ đưa thế giới này vào trong sự âm u!
Thất Dạ còn chưa nghĩ ra từ ngữ trả lời, Gia Mậu đã mở rộng đầu ngón tay nắm cằm cô ra, đổi thành níu lấy bả vai của cô, dùng sức ngắt mạnh một cái.
"Rắc rắc ——"
Tiếng cánh tay trật khớp vang lên thanh thúy trong không khí, sắc mặt của Thất Dạ, trong nháy mắt vì sự đau đớn đó mà không còn chút máu!