Sau khi tiến vào gian phòng to và xa hoa như vậy, Nam Thất Dạ bị hung hăng vứt trên ghế sa lon mềm mại.
Ruy rằng không đau, nhưng trong lòng cô vô cùng bực tức, khuôn mặt nhỏ nhắn dịu dàng giống như ngắt kết sợi dây, nhíu chung một chỗ, tạo thành hình dạng mướp đắng.
Một tiếng huýt sáo thanh thúy vang lên bên cạnh, âm thanh ôn nhã của người đàn ông nhàn nhạt truyền ra: “Gia Mậu, muốn thương hương tiếc ngọc a.”
Vốn là lời này, nên khuyên can người đàn ông làm việc xấu dối với cô, nhưng khi nghe vào trong tai Thất Dạ, lại nghiễm nhiên có mùi vị nhạo báng. Lông mày cô nhếch lên, dọc theo nơi phát ra âm thanh nhìn sang, hiện ra trước mắt một ngương mặt trẻ tuổi tuấn nhã, bộ dáng của anh ta đẹp trai bức người, nhưng càng làm cho người ta giật mình là toàn thân mơ hồ tiết lộ ra ngoài khí chất cao quý, nhìn mặt ngoài, làm như thân thiện, thực tế, khi anh ta giơ tay nhấc chân, khí thế lẫm liệt nhưng không cách nào dễ dàng tha thứ cho người khác dễ dàng đến gần.
Đầu lông mày cô không khỏi nâng lên, hiện ra độ cong, tỷ lệ hoàn mỹ, sáng tỏ như trăng non, làm người ta say mê.
“Không ngờ nhìn gần cô, càng thêm tinh xảo động lòng người. Khó trách thương tướng A Nhĩ Bá Đặc của chúng ta luôn luôn không gần nữ sắc, lại có thể phá lệ muốn cô.” Chống lại ánh mắt sắc đen nhánh của Thất Dạ, khóe miệng Phí Nhĩ Lạc tà tà nhất câu, nụ cười nông cạn: “Hi, mỹ nữ, ta là Phí Nhĩ Lạc * Y * An Đức Liệt.”
Thời gian tới đây mặc dù không nhiều lắm, Thất Dạ đối với dòng họ này rất rõ ràng.
Người trong hoàng tộc.
Con ngươi cô nhíu lại, đáy mắt phát ra ánh sáng lóe lên nhấp nháy, cũng không có đáp lại lời Phí Nhĩ Lạc.
Trong lòng lại đang suy tư thời gian lẩn trốn vừa rồi gặp phải Gia Mậu...
Gia Mậu là thượng tướng, Phí Nhĩ Lạc là hoàng tử, bọn họ giờ phút này tụ chung một chỗ, là một đảng phái?
Cho nên, mới vừa rồi ở trong phòng cô ngửi thấy được mùi máu tanh, là Gia Mậu giết người?
Trong lòng rét lạnh, cô rùng mình một cái.
“Tiểu thư, cô không sao chứ?” Tư Á một mực thờ ơ lạnh nhạt ngồi bên cạnh, liếc thấy vẻ mặt cô như vậy, nhỏ giọng chen lời: “Hay là nói, bị Gia Mậu nhìn trúng, cô còn không có trở lại bình thường?”
Gia Mậu nhàn nhạt liếc nhìn anh ta một cái, thật giống như là oán trách anh ta lắm mồm. Anh ưu nhã ngồi vào bên người Thất Dạ, đầu ngón tay bỗng chốc đưa lên cằm của cô, lạnh lùng nói: “Đang suy nghĩ gì?”
Con mắt người đàn ông này rất thâm thúy, tựa như một hồ nước sâu rộng, rõ ràng là thật bình tĩnh, nhưng lại ẩn chứa bên trong nguy hiểm bức người, gióng như có thể tùy ý đem người cắn nuốt vào.
Cô đã chọc đến người nào a?
Thất Dạ đưa tay hướng cổ tay anh dùng sức vỗ, ánh mắt chống lại cặp mắt câu hồn nhiếp phách kia, cắn chặt răng.
“Tại sao là tôi?” Cô thừa nhận dáng dấp của mình thật sự khá tốt, nhưng nghe nói tới buổi đấu giá này đều là khách không phú thì quý, Gia Mậu là người sáng suốt, thời điểm gặp gỡ nên hiểu tính tình quật cường của cô rồi, thế nào còn muốn cô đây?
Vốn lai lịch cô không rõ, chẳng lẽ làm một thành viên trong hoàng tộc, anh sẽ không sợ, cô tùy thời cắn ngược lại anh sao?
Gia Mậu hình như không ngờ tới cô sẽ hỏi thăm vấn đề như vậy, ánh mắt lãnh khốc, hợt có chút ánh sáng lạnh âm nhu phát ra, tà mị làm cho người ta sợ hãi.
Tiếp xục được ánh mắt giống như muốn giết người, trong lòng Thất Dạ hoảng hốt không hiểu, liền không tự chủ được cắn môi dưới lui ra bên cạnh.
Không thể nào đoán được, thân thể cao lớn của Gia Mậu bao phủ lại, ngay trước mặt Phí Nhĩ Lạc cùng Tư Á, lòng bàn tay túm cổ áo của cô, xách cô lên giống như chim ưng cắp gà con, ném xuống mặt đất.
Cái rắm ~ cổ chạm đất, Thất Dạ chỉ cảm thấy lưng đau xót, huyết mạch cả người cũng tùy theo lăn lộn, khó chịu đến nhíu mày.
Gia Mậu xoay người, cánh tay run lên, lòng bàn tay từ trên bàn trà xẹt qua, đầu ngón tay nắm con dao nhỏ sắc bén trong giỏ trái cây, không chút do dự hướng cô gái nhỏ vung xuống.