“Cô sợ tôi!”
Ba chữ nhẹ nhàng bâng quơ bật ra từ đôi môi mỏng của Gia Mậu, đơn giản lưu loát, như ma âm ngàn năm vọng lại, đẩy Thất Dạ vào trong tình cảnh hoang vu, khiến cô thấy như trong không khí tràn ngập cát vàng, nhìn không rõ vẻ mặt của người đàn ông trước mặt.
Làn da tuyết trắng dưới hàm bị người đàn ông này nhẹ nhàng ve vuốt, cô cực kì giống một nô lệ để cho anh ta khinh nhờn, không cách nào chạy trốn!
Trong lỗ mũi, truyền đến một mùi hương nước thuốc nhàn nhạt, kích thích khiến trái tim của cô tăng tốc đập mạnh, ý thức mê ly, dần dần khép mắt.
Trước mắt là người đàn ông khí vũ hiên ngang, hai mắt như hồ nước xanh biếc sâu thẳm, hai hàng lông mày xếch lên như vẩy mực (1 cách vẽ tranh thủy mặc) vẽ thành, làm gương mặt vốn tuấn tú hoàn mĩ của anh, càng thêm phong thái thanh nhã!
Khuôn mặt nhỏ nhắn như hoa như ngọc khẽ nhíu một cái, Thất Dạ hừ lạnh, lời nói trái với lương tâm phát ra từ đôi môi anh đào, tựa như tiếng hót chim oanh, tự nhiên có tiếng “Tôi mới không sợ anh!”
Đôi mắt của cô sáng và có hồn như sao, hai hàng lông mày xinh đẹp như liễu, tự dưng phát ra khí chất xinh đẹp động lòng người.
“Ha ha, chuyện này đúng là tốt!”
Gia Mậu xoay ngược mu bàn tay lại vỗ nhẹ mấy cái theo khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cô, ngón cái mơn trớn theo da thịt trơn láng như sứ của cô, lòng bàn tay chợt giữ chặt gáy cô, kéo thân thể mảnh mai của cô lại gần hơn, trong đầu mày và ánh mắt, nổi lên một vẻ kiêu ngạo!
Thất Dạ uốn éo eo thon một chút, thấy rằng không chạy thoát vòng tay của anh ta, chỉ có đôi môi đỏ mọng vung lên, thanh âm cao ngạo lành lạnh: “Đương nhiên tốt, Gia Mậu · Dương · A Nhĩ Bá Đặc, tôi cho anh biết, ác ma vĩnh viễn đều không đấu lại thiên sứ đâu!”
“Thiên sứ?!” Mắt Gia Mậu ánh lên tia sắc lạnh, tựa như vùi lấp mộng cảnh, đẹp như tranh vẽ: “Cô sao?”
“Đương nhiên”
Ý tứ là, anh là đại ác ma, không đấu lại tiểu thiên sứ như cô hà?!
Gia Mậu cười cười, lông mày lành kạnh, lòng bàn tay vỗ hai cái trên đỉnh đầu cô, mỗi chữ một cái: “Rất, tốt!”
Như vậy, họ đã nhìn nhận tốt lắm!
Xem ra, cuộc sống về sau, bởi vì có cô xuất hiện, sẽ không còn cảm giác không thú vị nữa!
“Thượng tướng A Nhĩ Bá Đặc, nước ấm của người!” Ái Mã lúc này đã trở lại, còn bưng một chậu nước bằng vàng, bên trong cái chậu mờ mịt hơi nước, bên cạnh còn có một cái khăn lông trắng sạch sẽ.
“Ừ.” Gia Mậu trả lời lạnh nhạt, tự mình làm ướt khăn lông rồi vắt khô, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Thất Dạ vì cô nhẹ nhàng lau sạch.
Một dòng nước ấm thấm từ da thịt vào trong xương tủy, lan tràn trong mạch máu, theo thần kinh nhạy cảm không ngừng thâm nhập vào cơ thể, chạy thẳng đến nơi nào đó trong tim Thất Dạ, khiến cho hô hấp của cô, cũng đình trệ.
Mặt mày Gia Mậu khẽ trầm xuống, vẻ mặt thanh nhã, không nhìn ra chút tâm tình nào.
Nhưng động tác của anh lại cực kì nghiêm túc, giống như đang chăm sóc bảo bối mình che chở trong lòng bàn tay vậy, chuyên chú, dịu dàng, khiến Ái Mã đứng một bên phải trợn mắt, há hốc mồm.
Thất Dạ chợt nghĩ, lúc này, người đàn ông này lại thành thiên sứ.
“Xoay người”
Thanh âm than nhẹ bình thường dễ nghe của Gia Mậu rơi xuống bên tai, khiến cho tâm thần Thất Dạ rung động. Cô giương mắt, tầm mắt chạm ngay phải ánh mắt tối tăm của nam nhân này, khẽ cắn môi dưới, khéo léo quay lưng về phía anh.
Lòng bàn tay của người đàn ông đỡ lấy khăn lông, tinh tế lau từ gáy tới eo lưng của cô.
Có lẽ, là muốn lau đi dấu chân vừa rồi của anh trên người cô!
Thật là tỉ mỉ săn sóc!
Chỉ là, cũng chỉ là ý niệm mà thôi –
Hiện tại tâm tình của anh ta tốt, nên cưng chiều trêu chọc cô một chút, rất nhanh, anh ta sẽ khôi phục lại bản tính ác ma kia thôi!
Cho nên, Nam Thất Dạ, cô thời khắc đều phải duy trì phòng bị tâm tính của anh ta, không thể buông lỏng trong chốc lát, chịu sự hấp dẫn của anh ta.
“Tốt lắm,” Bàn tay cầm khăn lông của Gia Mậu rời khỏi sống lưng của Thất Dạ, bàn tay cho vào trong chậu nước, rửa sạch, một lần nữa cầm lấy tay mảnh khảnh mềm mại của cô gái, khóe miệng nổi lên một chút ý cười nhạt ý vị sâu xa: “Đi thôi!”