Mục lục
Thượng Tướng Tà Ác, Hôn Nhẹ Nhàng Thôi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Âm thanh tiếng vỗ tay, vọng đến từ phía sau cửa, người luôn thơ ơ lạnh nhạt với chuyện trong phòng, chưua ừng phát biểu ý kiến gì là Mã Tu • Tát. Tuy vẻ mặt hắn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt đã bắt đầu chuyển động, tầm mắt nhìn Thất Dạ chằm chằm, ôn đạm cười nói: "Tiểu thư Nam Hi không chỉ có mồm miệng lanh lợi, mà ngay cả hành động tác phong càng thêm ngay thẳng nghiêm nghị, quả thật khiến cho người khác nhìn với con mắt khác xưa. Tôi và công chúa Mạn Ny Ti rất ít khi ra vào những phố xá sầm uất, thật giống như ếch ngồi đáy giếng, bây giờ thấy được biểu hiện của tiểu thư Nam Hi, thật sự cảm thấy được khả năng giao tiếp của cô rất xuất sắc!"

Lời nói bây giờ của hắn, ít nhiều cũng vì thể diện của Mạn Ny Ti. Dù sao, nếu bước đến nơi này, đột nhiên Mạn Ny Ti nổi nóng so đo với Thất Dạ, vậy thì để lộ ra là người của hoàng thất lại quá mức ** cậy mạnh, thậm chí là không có phong độ! Mà lúc này Mã Tu • Tát lại thản nhiên lên tiếng, lấy phương thức chế nhạo để giả tạo thổi phồng Thất Dạ, trên thực tế, cũng chỉ vì mặt mũi của hoàng tộc mà thôi, tỏ rõ phong độ của bọn họ. Cách làm như vậy, người bình thường quả thật không thể phản ứng kịp. Hắn không chỉ thành công hóa giải khốn quẫn, mà còn đẩy thân phận Thất Dạ lên cao, nhưng tình hình thực tế bên trong là hạ thấp!

Người nào không biết, trong xã hội người nào có năng lực giả bộ xã giao, không chỉ hoàng tộc, mà ngay cả quý tộc cũng có người. Huống chi hắn là thong gia của hoàng tộc, một trong những người đứng đầu ngoại tộc, hắn tiến đến Hoàng thành Lạp Ma, kết giao với công chúa của bọn họ, hơn nữa còn sắp trở thành con rể của quốc vương, khả năng xã giao như thế, mới đúng là đứng đầu! Hôm nay, những lời nói của hắn, đối với Thất Dạ mà nói, đúng là có chút tư vị châm chọc. Dù sao, trong lời nói của hắn có đề cập tới "Phố xá sầm uất", là lời nói ám chỉ Thất Dạ cũng chỉ đồ vật hàng chợ, mà hắn và Mạn Ny Ti, mới thật sự là Quý tộ cao cao tại thượng. Bọn họ, sao có thể giống với người thường chứ?

"Công Tước Tát thật biết nói đùa." Đối mặt với khiêu khích của hắn, gương mặt Thất Dạ nhẹ giương lên, tầm mắt đối diện với hắn. Đôi môi hơi cong, ánh mắt nhìn thẳng vào đôi mắt thâm thúy của Mã Tu, nhìn trong mắt hắn phản chiếu ra ngoài là hai người nhỏ bé đằng sau cô, bỗng nhiên cúi đầu cười khẽ, nói: "Thế giới vô biên, có đủ những cái lạ, chúng ta muốn học gì đó, vĩnh viễn cũng không có bờ bến. Bất luận là ai, cũng không có ai hoàn mỹ."

Nhìn con người Mã Tu dần dần chuyển thành u tối, cô hơi dừng lại, uyển chuyển uốn người đến đó, thản nhiên bổ sung: "Bất luận. . . . . . Chúng ta ở bất kỳ vị trí nào, chẳng qua là, đều tồn tại trong thế giới này, nhất thời nhỏ bé một chút mà thôi!"

Lời nói trước, chỉ là bày ra hiệu ứng, phần sau, mới đúng là trọng điểm.

Mã Tu giễu cợt cô là đồ hàng chợ, cô chỉ đơn giản phản kích lại, bọn họ chẳng qua cũng chỉ là cùng loại người!

Bởi vì câu nói của cô, bên trong phòng, nhất thời trở nên yên lặng. Toàn bộ gian phòng, có không ít người, nhưng thở cũng không dám thở mạnh, hình như thứ duy nhất nghe được, chính là hô hấp của mỗi người bọn họ mà thôi — —

Trận đấu trí này, dùng miệng khẩu chiến, như chiến tranh không có khói, đang lấy tốc độ không thể tin được, lên cao cực nhanh!

"Chị Nam, trang phục đã được gói xong." May mà, giờ khắc này, Nam Nhã Toa mới vừa tính tiền xong, quay lại rất nhanh. Cô đưa túi lớn đến trước mặt Thất Dạ, khóe miệng nhếch lên nụ cười, nói: "Đây là tôi tặng cô đó!"

"Cám ơn!" Thất Dạ mỉm cười, đưa tay nhận lấy cái túi lớn, bỗng chốc chuyển đến trước mặt Mạn Ny Ti, nói: "Trang phục cưỡi ngựa này, thật sự khiến tôi yêu thích không muốn buông tay. Nếu Nam tôi ở đây lúc này, của người phúc ta. Không biết, công chúa điện hạ, có để ý hay không?"

Hành động này của cô, e rằng rước đến một trận chỉ trích. Thậm chí, có nhân viên phục vụ không nhịn được khẽ lẩm bẩm rồi.

"Thật là quá đáng, lại có thể đưa đồ người khác tặng cho công chúa — —"

"Nịnh hót cũng có cần quá khoa trương như vậy không?"

"Tôi lại cảm thấy, cô ta giống như cố ý muốn làm công chúa nhục nhã. . . . . ."

". . . . . ."

Ngôn ngữ khác nhau, bay lả tả, làm cho vẻ mặt Mạn Ny Ti, từ từ trở nên u ám không thôi.

Nếu như lúc này cô nhận trang phục cưỡi ngựa, vậy thì sẽ bị người ta gièm pha, nói cô không khác gì ăn xin; nếu như cô không nhận, phong độ hoàng thất sẽ mất hết, nói cô kỳ thị dân chúng! Hoàn cảnh thế này, thật là khiến cô rơi vào tình thế khó xử!

"Tiểu thư Nam Hi thật khách sáo, tại đây, Mã Tu • Tát thay mặt công chút cám ơn món quà của cô." Giờ khắc này, lại là Mã Tu mở miệng. Hắn đưa tay nhận lấy cái túi trong lòng bàn tay Thất Dạ, cười nhạt, tiếp đó quay đầu hướng về phía Hải Luân, nói: "Tiểu thư Trát Tạp Tây, tôi nghĩ, cô cũng không để ý đến chuyện công chúa của người phúc ta, mà thành toàn cho việc cô thích bọ trang phục cưỡi ngựa này chứ?"

Hắn mượn lời nói của Thất Dạ, khéo léo đem món quà vừa nhận đẩy cho người khác, vừa không làm Mạn Ny Ti mất mặt, lại nói rõ là có lòng tốt thành toàn cho Hải Luân, đúng là một công đôi việc!

Công chúa tặng quà, coi như Hải Luân nhận lấy cho xong chuyện, món quà này chẳng qua cũng chỉ như rác rưởi bị quăng đi quăng lại mà thôi, cô cũng không thể không nhận!

"Đa tạ công chúa Điện hạ!" Khóe miệng Hải Luân nâng lên nụ cười, cực kỳ gượng gạo, nhưng cô vẫn cố gắng duy trì, nhận lấy cái túi.

"Không cần khách sáo." Mạn Ny Ti đối với cách làm của Mã Tu, tương đối hài lòng. Khóe miệng khẽ nhếch lên, cặp mắt gợn sóng, liếc dọc qua phía Mã Tu, trong mắt chứa đầy địch ý, nồng đậm đến mức, người bên cạnh cũng ngửi thấy tư vị ngọt ngấy đó!

Ánh mắt Thất Dạ, cũng không nhịn được liếc mắt mấy cái về hướng Mã Tu.

Người đàn ông này, phản ứng hết sức cẩn thận, Mạn Ny Ti có hắn bên cạnh, cho dù có bất kỳ chuyện gì xảy ra, cũng không cần lo lắng.

Nhân tài, không phải đều có thể gặp thường xuyên. Có lúc gặp được, rất dễ dàng khiến người khác coi như tri kỷ.

Mặc dù, Thất Dạ biết lập trường bây giờ của cô và Mã Tu, kỳ thật là đối lập!

Nhưng bất luận là bạn hay là địch, cũng sẽ không bao giờ thay đổi.

Thấy lợi ích trước mắt, là bạn cũng có thể biến thành địch, mà địch, nếu thuận nước đẩy thuyền, cũng có thể sẽ thành bạn!

"Tiểu thư Nam Hi, cô đúng là một người hào phóng, chắc hẳn đối với cách làm của công chúa, sẽ không để tâm chứ?" Mã Tu thấy ánh mắt cô chiếu lên người, hắn cũng nhàn nhạt liếc qua, lạnh nhạt hỏi Thất Dạ.

"Dĩ nhiên là không để tâm." Tầm mắt Thất Dạ liếc dọc theo tầm mắt Hải Luân, trong mắt tối tăm, chớp nhanh một cái.

Hải Luân rõ ràng thấy tim đập mạnh và loạn nhịp, còn chưa có phản ứng kịp kinh ngạc vừa rồi.

Dưới đáy lòng Thất Dạ thở dài một tiếng.

Hải Luân • Trát Tạp Tây này, đúng là non nớt như nhau. Nếu vừa rôi, các cô phản ứng nhanh một chút, lần nữa “của người phúc ta”, đem bộ trang phục này giả bộ trả lại trên tay Nam Thất Dạ, thì có phải không cần băn khoăn khi nhận “đồ bỏ đi” kia nữa không? Hơn nữa, còn có thể cứu vãn một chút mặt mũi cho chính mình. Chỉ tiếc rằng, cô ta còn bị chuyện này quanh quẩn đến choáng váng, căn bản không có nghĩ đến, “của người phúc ta” một lần nữa, mà trở thành vật hy sinh trong cuộc đấu!

"Hy vọng hai cô hôm nay không làm mất danh tiếng của cửa tiệm, có thế tính toán sổ sách rõ ràng một chút." Mã Tu đã vì cô lấy lại mặt mũi, thời điểm Mạn Ny Ti lên tiếng lần nữa, thanh âm trong trẻo tự tin hơn nhiều. Cô đưa tay khoác lấy cánh tay Mã Tu, ưu nhã cười nhạt, nói: "Tôi phải cùng với công tước Tát trở về Vương Cung, đi trước nhé!"

"Công chúa, Công Tước, mời đi thong thả!" Trừ Thất Dạ ra, những người còn lại đều đồng loạt mở miệng.

Tại thời khắc trước khi xoay người đi, ánh mắt Mã Tu liếc dọc theo gương mặtThất Dạ, bên môi, nụ cười lạnh nhạt như ẩn như hiện.

Thất Dạ bình tĩnh nhìn qua, mãi đến khi hắn xoay người, khóe miệng khẽ cong lên, thu lại tầm mắt.

Thấy bóng dáng bọn họ biến mất trước mắt, đột nhiên Hải Luân nâng túi lên ném lên trước mặt Thất Dạ, nghiến răng nghiến lợi, nói: "Nam Hi, cô không cần giả bộ như không cần trang phục cưỡi ngựa này, nếu không sao lúc đầu còn tranh đoạt với tôi chứ? Cướp được rồi, lại còn của người phúc ta tặng cho công chúa, cô thật là không biết xấu hổ! Người ta là công chúa điện hạ, sao có thể cần đồ bỏ đi này của cô chứ? Cô thật vô vị!"

"Đồ bỏ đi?" Thời khắc cô ta ném cái túi vào người, Thất Dạ đưa tay giữ lấy. Lại nghe thấy lời nói của Hải Luân, cô cười nhạt, đầu ngón tay móc lấy cái túi đung đưa: "Thì ra tiểu thư Trát Tạp Tây không muốn trang phục cưỡi ngựa này sao?"

"Tôi - Hải Luân • Trát Tạp Tây, mới không muốn đồ bỏ đi này!"

"Cái đồ bỏ đi này, bây giờ tôi lại muốn. Cám ơn cô, tiểu thư Trát Tạp Tây." Thật ra thì, ban đầu Thất Dạ đã sớm dự đoán được mình sẽ giành được trang phục cưỡi ngựa này rồi, đưa ra tặng, bọn họ nhất định sẽ không cần. Lần nữa giành được nó về tay mình, cô đương nhiên là vui vẻ nhận lấy rồi.

Theo cô, trang phục cưỡi ngựa này, sau khí đã trải qua trận tranh đấu, ngược lại so với trước kia, càng thêm quý giá. Mong muốn đã đạt được.

Bởi vì, nó đã chứng kiến thắng lợi của cô!

Nếu như trang phục này cuối cùng không có rơi vào trên tay cô, cho dù cô có thất bại, nhưng nó cuối cùng vẫn trở lại, như vậy cô đã thắng lợi rồi! Mà Mạn Ny Ti và Hải Luân, cũng chỉ là quân cờ trong trò chơi của cô mà thôi.

Còn Mã Tu • Tát, làm cô cảm thấy, ở lại tinh cầu Chafee, thật ra cũng không đến mức buồn chán.

Bởi vì đời người, thời khắc tràn đầy vận may lẫn vui mừng không biết được. . . . . . Hoặc bất ngờ!

Có thể gặp đối thủ ngan tài ngang sức, có thực lực, là mong muốn cả đời cô.

Về phần Hải Luân • Trát Tạp Tây, liếc Thất Dạ, hớn hở kéo Nam Nhã Toa rời đi, để lại một người thu dọn hiện trường bị các cô quậy đến rối tung rối mù, chỉ có thể, tức giận đến xanh mặt.

. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .

"Chị Nam, cùng với chị đi chơi đùa, thật là quá kích thích, em không muốn trở về phủ." Xe chuyên dụng của phủ Thượng tướng dừng ở phía sau, Nam Nhã Toa nhìn Thất Dạ đưa tay cởi dây an toàn, lưu luyến không rời mà nói: "Em muốn ở chung một chỗ với chị."

"Nam Nhã Toa, sau này chúng ta sẽ có cơ hội cùng nhau đi chơi đùa chung." Lòng bàn tay Thất Dạ vỗ nhẹ vào gò má cô gái, nói: "Nếu cha em đã cho người đến đón, em hãy trở về sớm, chị cũng hơi mệt, về nghỉ ngơi chút. Lần sau gặp lại, bái bai!"

Hướng về phía Nam Nhã Toa vẫy vẫy tay, không đợi cô gái đáp lại, Thất Dạ liền cất bước xuống xe, bước về phía biệt thự.

Sau khi đi vào bên trong phòng, cô phát hiện, trong phòng khách, có chút yên lặng bất thường.

"Đã trở về?" Ở thời điểm sau khi Thất Dạ đổi xong dép, lúc cất bước hướng về phía cầu thang, giọng đàn ông trầm thấp tự nhiên vọng đến bên tai cô, thanh nhã, thản nhiên, mang theo một tia không cho người khác cự tuyệt: "Qua đây!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK