"Ai cho cô nói cô ấy? Người nào nói cho cô biết, về cô ấy?”
Ngôn ngữ băng hàn, như băng tuyết mới tan, hơi thở lạnh lùng này, bao phủ toàn bộ không gian. Thân thể cao lớn của người đàn ông, từng bước từng bước lại gần, Thất Dạ cảm thấy, toàn bộ không khí bị rút cạn, giống như trước mắt, chỉ còn lại hắc ám!
Cho đến khi gáy bị bàn tay của người đàn ông này giữ chặt, cưỡng ép ánh mắt của cô nhìn thẳng vào anh, Thất Dạ mới chợt tỉnh táo lại. Cô cắn răng, ép buộc dũng khí được chôn giấu ở nơi sâu nhất trong trái tim mình phải vùng lên, cắn răng hướng về phía người đàn ông, lạnh lùng nói: “Tôi vì cái gì không thể nói cô ấy? Anh cho tôi cái tên rách Nam Hi này, chẳng lẽ không phải vì thành Đức Lan ở phía Nam tinh cầu Chafee này, ở nơi đó, có một cô gái tên Y Toa Bối Lạp ∙ Hi Nhĩ sao?”
Cô, cũng chỉ được anh dùng làm đồ chơi thế thân cho cô gái kia mà thôi! Tùy ý làm nhục, đối đãi vô tình, đùa giỡn tàn nhẫn –
Tiểu thư Hi Nhĩ ở phía nam, Nam, Hi… Không phải vì nhớ cô gái kia, thì còn là vì cái gì nữa?
“Cô còn dám nói?”
Đầu ngón tay Gia Mậu dùng lực níu chặt tóc cô, đáy mắt một mảng ánh sáng âm tàn tỏa ra. Anh dùng sức nắm chặt tay, vì sợi tóc bị anh nắm chặt khiến da đầu tê dại mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô gái nhăn nhó thành một cụm, đôi mắt tối tăm, càng phát ra ngọn lửa thiêu đốt nóng bỏng, đột nhiên co gối, dùng sức đập mạnh vào bụng của cô, mắt thấy cả người cô đổ nhào vào chính giữa ghế salon, thân thể cao lớn liền ngã đè lên.
Bị bao phủ trong hơi thở của anh, lòng của Thất dạ, từng chút từng chút một dần rơi vào vực sâu không đáy. Nơi đó, lạnh giá như băng, hoang vắng, hịu quạnh và cô tịch, không hề có bất kì dòng nước ấm nào, chỉ khiến người ta càng ngày càng lún sâu vào, mất đi tất cả dũng khí, chờ đợi… cái chết từ từ đến!
“Tôi nói sai sao?” Vào đúng lúc chính bản thân cảm thấy không cách nào chịu đựng được khí thế cường hãn của người đàn ông này, những lời cãi lại bật ra khỏi cổ họng Thất Dạ, hình như vì để tìm ình một chỗ dựa vào lúc kinh hoàng. Cô cẳn răng, nhắm mắt lại, cố gắng xem thường khí thế lẫm liệt của Gia Mậu, há mồm đem tất cả những ý nghĩ trong lòng nói hết ra: “Y Toa Bối Lạp∙Hi Nhĩ là hạng người gì tôi mặc kệ, nhưng tôi không phải là cô ấy, tôi không cho phép anh xem tôi là cô ấy. Vô luận là cô ấy cao thượng, tôi hạ tiện, cô ấy không phải là bảo bối được anh nâng niu trong lòng bàn tay, tôi không phải là nữ đày tớ tùy ý bị anh giẫm đạp dưới chân, dù bình thường chúng tôi có như thế nào, chỉ vì anh muốn đem tôi biến thành cô ấy, tôi liền thật sự trở thành người như cô ấy được! Gia Mậu∙Dương∙A Nhĩ Bá Đặc, tôi cho anh biết! Tôi, không phải Nam Hi, tôi chỉ là Nam Thất Dạ, vĩnh viễn sẽ không thể giống như Y Toa Bối Lạp∙Hi Nhĩ được!”
“Cô giống cô ấy? Thật nực cười chết đi được!” Gia Mậu không đợi Thất Dạ nói xong, một bàn tay liền níu lấy gương mặt nhỏ nhắn của cô. Một tia khinh miệt từ đáy mắt anh chiếu thẳng vào gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo xinh đẹp tuyệt trần của cô gái, môi mỏng lành lạnh nhếch lên thành một vòng cung, càng phát ra vẻ khinh thường: “Nam Thất Dạ, cô không thể trở thành cô ấy, không chỉ bởi cô hạ tiện. Cô chẳng qua là một nô lệ bị tôi nuôi nhốt, thời điểm tôi muốn true chọc cô, liền chơi đùa vài cái, chờ tôi không muốn chơi, cô ngay cả chó cũng không bằng, hiểu chưa? !”
Cô, vẫn luôn hiểu! Chỉ là, lời này phát ra từ miệng anh, lại mang một mùi vị khác!
Đôi mắt to xinh đẹp của Thất Dạ nhẹ chớp chớp, tầm mắt chiếu thẳng vào người đàn ông kia, nhìn cặp mắt băng giá phát ra khí lạnh bức người, chợt vân đạm phong khinh cười cười, nói: “Biết!”
Cô đáp lại bình tĩnh như vậy, làm lòng của Gia Mậu, không khỏi run lên.
Cô đơn giản đáp lại lời trách cứ của anh một cách trống không, thái độ cực kì giống mấy nô lệ ti tiện khác mà anh thường thấy, chỉ là, khuôn mặt cô mang vẻ xinh đẹp thanh cao, tích tụ những gì tinh khiết nhất không nhiễm bụi trần, siêu phàm thoát tục như vậy, cặp mắt kia lại càng thêm trong suốt sáng ngời, không lẫn nửa tia tạp chất, tựa như một đóa hoa mỹ lệ, cho dù chỉ là một cái chớp mắt như vậy, cũng làm người khác cảm thấy, tổn thương cô, chính là lỗi của anh!
Xúc phạm vào cấm kỵ của anh, dù là, lỗi của cô, cũng làm cho anh, trong nháy mắt, không thể tiếp tục ý muốn trừng phạt cô như vậy nữa –
Mẹ nó!
Vì bản thân đột nhiên mềm lòng mà tức giận, Gia Mậu chợt nghiêng người, cánh tay dài hướng tới phía khay trà, cầm một chai rượu bồ đào màu đỏ, dùng sức đè mạnh vào khóe miệng cô gái, không nói lời gì, trực tiếp đem rượu bên trong rót hết vào miệng cô!
“Khụ -”
Rượu từ miệng bình không ngừng chảy ra, toàn bộ đổ vào khoang miệng Thất Dạ,theo cổ họng Thất Dạ không ngừng chảy vào bụng cô. Mùi vị của loại rượu đó, thật ra rất là thơm, đáng tiếc bị rót vào như vậy, quả thật là muốn lấy mạng của cô. Coorhongj không cách nào chịu được nhiều rượu như vậy đổ thẳng vào, khuôn mặt nhỏ nhắn bị nắm chặt trong lòng bàn tay, lại không thể nào ngậm miệng, rượu không chỉ tràn ra không ngừng từ khóe môi, mà giống như còn xông lên cả mũi. Trong lúc nhất thời, Thất Dạ cảm thấy không cách nào hô hấp được, không cách nào suy nghĩ, không cách nào cử động được… Thật giống như, toàn bộ trời đất và thế giới xung quanh đều quay cuồng, để cho cô biết, cái gì gọi là tuyệt vọng chân chính!
Mắt thấy cả người cô cũng bị rượu thấm ướt, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ khẽ vặn vẹo, trong bình cũng không còn rượu, Gia Mậu mới buông lỏng bàn tay đang giữ cô ra, lạnh lùng nhìn cô.
Thất Dạ lật người, cúi thấp đầu xuống, bàn tay không ngừng đập đập vào lồng ngực, khóe miệng, lỗ mũi, mắt, vầng trán… thậm chí cả thân thể, đều ướt đẫm nước. Cô liều mạng ho khan, đầu váng mắt hoa, có cảm giác như sắp chết đến nơi vậy –
Ha ha, mỗi lần khiêu chiến anh, anh đều có thể nghĩ ra một phương pháp mới để hành hạ cô… Đe dọa bằng độ cao, tắm nước đá, đẩy xuống từ xe hơi, chơi đùa cùng mãng xà, tưới rượu,… Không biết, cô còn giữ nổi mạng hay không để tiếp nhận lễ rửa tội độc ác lần sau của anh –
Chuyện anh giày vò cô như thế này, đơn giản chỉ coi như trừng phạt nho nhỏ, có lẽ không đủ để thương gân hại cốt, hoặc là coi như bị thương, cũng không nguy hiểm đến mức mất mạng, nhưng lại cực kì khó chịu, để cho cô mỗi lần đều khắc cốt ghi tâm, đậy chính là do anh Gia Mậu∙Dương∙A Nhĩ Bá Đặc ban cho cô… Muốn quên đi, thậm chí quên cũng không được!
Rõ ràng mỗi lần trừng phạt qua đi, cũng sẽ trong chốc lát khuất phục uy quyền của anh, nhưng cô luôn không thể nào hấp thu giáo huấn, một lần rồi lại một lần tiếp tục khiêu khích anh! Cô gái ngu ngốc, không chịu suy nghĩ thỏa đáng, anh có thể bỏ qua, nhưng quá độ, anh cũng sẽ không dung túng nữa! Nhất là, tất cả mọi điều về cô gái kia, anh tuyệt đối không nương tay, tùy tiện xử lý!
Lòng bàn tay của người đàn ông đè một cái xuống ghế salon, nhìn cô gái quỳ trên mặt đất đang không ngừng hòa hoãn lại hô hấp, từ tư thế của cô, liền có thể cảm thấy cô khó chịu đếncỡ nào. Con mắt sắc bén của anh trầm xuống, khóe miệng khẽ giật giật, lạnh lùng nói: “Dùng rượu tẩy rửa miệng một chút, là biện pháp tốt nhất để khiến người khác câm miệng! Nếu như cô muốn nói tiếp, thì trong phủ của tôi, không thiếu rượu đỏ thượng hạng để cho cô uống.. uố…ng! Muốn tiếp tục không?”
Phía sau mỗi câu hỏi, nhẹ như gió thổi mây bay, nhưng hàm ý ám chỉ mỉa mai, không cần nói cũng biết!
Thất Dạ mới vừa trải qua giàu vò cực độ, nào còn hơi sức gì mà đáp lại vấn đề của anh? Cô khẽ ngả lưng về phía sau dựa vào bên cạnh, mông nhỏ ngồi luôn xuống đất, nhìn xuống những chấm rượu đỏ nổi bật trên váy màu vàng nhạt, giống như đóa hoa anh túc màu đỏ rực rỡ, khóe miệng khẽ nhếch lên, ngước mắt nhàn nhạt liếc về phía người đàn ông kia.
Ánh mắt, vẫn vậy trước nhau như một quật cường không chịu thua, chỉ tiếc là, ánh mắt đều trong suốt như nước. Những mảng ửng hồng trên khuôn mặt, càng khiến làn da trắng của cô, càng tang thêm vẻ thanh nhuận tinh xảo, trong lúc vô tình, lại phát ra vô hạn phong tình. Nhưng khuông mặt nhỏ nhắn của cô, cũng mang theo thần thái giễu cợt, giống như nói rằng, anh trừng phạt, vẫn không đủ cho cô thấy cảm phục!
Bộ dáng cao ngạo lạnh lùng này, giống như băng thiên tuyết địa, như hoa tuyết liên lớn lên trên đỉnh núi, đón khí lạnh mà nở rộ, toát ra vẻ đẹp rực rỡ, biểu lộ dưới ánh mặt trời, nhận lấy lễ rửa tội từ băng và lửa, lại như cũ tuyệt diễm không hề run sợ, không vì bất kì thứ gì trên thế gian mà ô nhiễm, thuần túy, sạch sẽ, tràn đầy sức quyến rũ!
Mắt thấy bộ dạng trông chờ của cô, lòng Gia Mậu bỗng chốc trầm xuống. Trên gwong mặt tuấn lãng của anh bị bao phủ bởi vẻ lo lắng, hình như không có ý tưởng lại tiếp tục hành hạ cô, nghiêng người đứng lên, bước lên phía trước hai bước, lưng quay về phía cô, khuôn mặt tuấn lãng, xẹt qua một tia phức tạp mà chính anh cũng không biết. Lòng bàn tay hơi khẽ cong, không biết vì duyên cớ gì, trong miệng của anh, đột nhiên nói ra một câu: “Thu thập một chút, theo tôi đến phủ Ngõa La Luân!”
Thấy anh đột nhiên rút lui sang 1 bên, Thất Dạ vốn là sống lưng thẳng tắp ngạo nghễ cùng anh đối mặt giờ cũng mềm nhũn. Nguyên tưởng rằng, hai người cứ như vậy bỏ đi trong bất hòa, nhưng bởi vì mấy chữ hời hợt kia, trong lòng cô không hiểu sao lại rung động, nghiêng người liền nắm lấy ống tay áo của người đàn ông kia: “Gia Mậu, anh nói thật sao?”
Chuyện này, khiến cô hưng phấn như vậy sao? Mới vừa rồi còn cao ngạo như vậy, lại lập tức không còn nữa! Nghĩ đến, Dung Thiên Đại, trong lòng cô thật đúng là không phải người quan trọng bình thường!
Nếu như cô chính là cô gái Tạp Lạc Nhi∙Hi Nhĩ mà Nam Tuyệt Hiêu muốn tìm kia, thì không có lý nào lại ẩn nấp trong những nô lệ phản loạn mới phải chứ? Nhưng hắn từ chỗ Tư Á nghe ngóng được, cô gái Dung Thiên Đại kia, là một tù binh mà thôi! Thế nào mà, tình cảm của các cô, cư nhiên lại tốt như vậy chứ? Họ, đối với nhau đều vô cùng quan tâm!
“Tôi cho phép cười sao?”
Đỉnh đầu Gia Mậu nhẹ cúi xuống, từ trên cao liếc xáo xuống cô, sát khí như vậy, ở trong không khí, âm thẩm tràn ra.
Mắt thấy trong đôi mắt sắc của anh nhẹ lướt qua một tia chán ghét, Thất Dạ nhẹ nhàng lắc đầu, nhanh chóng buông bàn tay đang níu tay áo của anh ra. Đôi môi cô khẽ chuyển động, trong miệng, phát ra hai chữ đơn giản mà nặng nề: “Cảm ơn!”
Cô ngược lại thật thú vị, trước mặt anh vẫn luôn biểu hiện thà chết chứ không chịu khuất phục, nhưng lại vì anh giúp cô một chuyện nhỏ như vậy, mà lại nói cám ơn anh, hình như là, tất cả hận ý trong mắt anh cũng không còn nữa –
“Không cần suy nghĩ làm cách nào chạy trốn cùng cô ta! Nếu như cô dám có nửa phần ý tưởng đó, tôi liền đem cô ta từ chỗ của Tư Á về, cắt đứt hai chân!”
Khỏi nói, lời uy hiếp phát ra từ đôi môi của Gia Mậu, lạnh lẽo đến mức, ngay cả anh cũng có chút giật mình.
Buồn cười, anh là Gia Mậu∙Dương∙A Nhĩ Bá DDawcjlaij nghĩ tới việc dùng một người khác để uy hiếp cô gái nhỏ này, mục đích để cô không chạy trốn khỏi mình? Loại ý niệm này nếu để cho Tư Á biết, tên khốn kia không biết sẽ cười anh bao lâu nữa!
Thất Dạ chống tay xuống đất, ngẩng mặt nhìn anh, trong mắt có chút khó tin, hình như là, chưa từng nghĩ đến việc anh sẽ dùng cách này để uy hiếp cô. Chỉ là, cô ngược lại trả lời rất nhanh chóng, nói: “Tôi sẽ không trốn!”
Muốn chạy trốn, cũng sẽ đợi cơ hội cùng với Thiên Đại, trốn đi! Đến lúc đó, cô nhất định sẽ cùng với Thiên Đại chạy trốn đến chân trời góc biển, khiến bất luận kẻ nào cũng không tìm được họ!
“Mã Lệ∙Mạc Nại!”
Tầm mắt Gia Mậu lướt qua cô gái đang cúi thấp đầu ngòi dưới đất, âm thầm thở nhẹ ra.
Mã Lệ rất nhanh liền xuất hiện, hướng về phía anh cung kính khom người.
“Mang tiểu thư Nam Hi đi thay một bộ trang phục khác, bảo Kiệt Phu chuẩn bị xe, cô ấy sẽ đi với ta đến phủ Ngõa La Luân!”
“Dạ!” Nghe phân phó của người đàn ông đó, Mã Lệ vội vàng bảo Tuyết Lị đỡ Thất Dạ lên lầu thay quần áo, đồng thời sai người thông báo cho Kiệt Phu, cũng bảo người hầu tới thu dọn phòng khách.
Thân thể cao lớn của Gia Mậu chuyển qua một bên ngồi xuống ghế sa lon, mắt thấy Mã Lệ ngồi xổm xuống, cầm khăn thay anh lau sạch sẽ rượu đỏ dính trên ủng, môi mỏng nhàn nhạt hạ xuống, nhỏ giọng hỏi thăm: “Ngựa lần này, là của các tràng ngựa ở trấn nhỏ do ta đích thân chỉ danh mang đến?”
“Đúng vậy, thượng tướng!” Mã Lệ gật đầu, đổi cái khăn khác lau lại giầy cho anh.
“Mã Lệ!”
“Dạ?”
“Thay ta quản lí chặt tiểu thư Nam Hi, không cho phép cô ấy đến gần chuồng ngựa!”
Gia Mậu phân phó rất nhẹ nhàng, giống như nước vậy, nhưng trong đó lại có cỗ khí thế cường đại, Nhượng – Mã Lệ không thể không lập tức trả lời: “Dạ!”
Người đàn ông không phát ra bất kì tiếng động nào nữa, Mã Lệ lúc này mới chậm rãi ngẩng mặt lên, mắt thấy đôi mắt anh đã khép lại, đang nhắm mắt dưỡng thần, không khỉ nhẹ nhàng thở dài trong lòng một tiếng, đem hai chân anh để lên trên bàn trà, hướng về phía người hầu bên cạnh phất phất tay, ý bảo tất cả bọn họ lui ra, để cho anh nghỉ ngơi một lúc.
Anh ở vị trí cao, mỗi ngày luôn bận rộn xử lí công vụ, thường xuyên không ở lại trong phủ. Vẫn nhớ năm ấy, anh đang cố gắng thăng tiến, càng thêm bận rộn. Mà tiểu thư Y Toa Bối Lạp∙Hi Nhĩ, thích nhất là ở trong phòng khách đợi anh, mà anh, luôn là vào lúc khuya khoắt lén trở lại nhìn cô ấy, bế cô ấy lên trên lầu. Anh bình thường cứ nhe vậy ngây ngốc không đến hai ba giờ liền phải trở về trong đội, qua lại bôn ba, mệt mỏi, cũng giống như vậy nhắm mắt nghỉ ngơi. Sau này Tạp Nhĩ tiểu thư rời đi, anh chưa từng một lần về qua nhà. Từ khi trở thành thượng tướng, một năm trở về nhà vài lần, cũng không vượt quá mười lần, ngược lại hồi này, bởi vì tiểu thư Nam Hi ở đây, chỉ có mấy ngày anh đã về rất nhiều lần. Nghĩ đến, tiểu thư Nam Hi….
Lông mày bà nhếch lên, ánh mắt nhìn về phía cầu thang, môi khẽ cười làm những nếp nhăn trên mặt hiễn rõ lên.
Hi vọng, tiểu thư Nam Hi có thể thay đổi tất cả!
Ít nhất, làm cho thượng tướng, không bị chìm trong dĩ vãng nữa, một lần nữa bắt đầu cuộc sống mới!
…………………………………
“Tiểu thư Nam Hi, người mặc bộ y phục này lên rất đẹp!” Mắt thấy cô gái sau khi tắm rửa thay quần áo xong, bộ quần áo Lưu tô với quần dài che đi thân thể mảnh mai nhưng không làm mất đi dáng người linh lung, màu thủy lam này rất hợp với da của cô, khoe miệng Tuyết Lệ không khỏi nở nụ cười hâm mộ, thở dài nói: “Thật đẹp!”
Thất Dạ khẽ mím môi, nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần trong gương, mắt nhẹ nhàng nháy hai cái.
Không sai, cô rất xinh đẹp. Khuôn mặt xinh xắn mà tinh mỹ thanh tú, ngũ quan tinh tế, da dẻ nõn nà, trăng mìn như tuyết. Lông mày dài nhỏ, đôi mắt to sáng ngời, cái mũi nhỏ xinh đẹp mà tinh xảo, đôi môi anh đào tựa như đóa hoa nhài mới nở, lấp lánh sương mai, làm cho người khác nhịn không được mà muốn hái, cộng thêm cái cằm thon gầy, đem tôn cả khuôn mặt của cô lên, lại có một đầu tóc đen nhánh mượt mà như tơ, hiển nhiên chính là mỹ nhân bước ra từ trong tranh. Như thế nào, bởi vì bộ y phục diễm lệ, làm nổi bật lên dáng người hấp dẫn của cô, quả thật chỉ cần nhìn một cái, mặc cho người nhìn là ai, cũng đều cảm thấy không tồi chút nào đi!
Có thể, trừ kẻ ác ôn đó –
Người nọ, trời sinh chính là một bô dạng cấm dục. Mặc dù nhiều lần, có những động tác đùa giỡn cô, nhưng cuối cùng thành công, chỉ có một lần thử nghiệm hỏng bét ở trên xe đó thôi. Người nọ, giống như rất có năng lực tự kiềm chế, bất luận cái gì đối với anh mà nói, đều chỉ là mây bay –
“Tiểu thư Nam Hi, xin nhấc chân lên một chút!”
Chợt giật mình, thanh âm của Tuyết Lị bay vào trong tai.
Thất Dạ cúi đầu, mắt thấy Tuyết Lị đang đem một đôi giầy xinh đẹp đưa tới trước mặt cô, môi mỏng nhẹ nhàng hạ xuống, đưa hai chân ra.
“Đôi giày này, hoàn toàn phù hợp với tiểu thư Nam Hi!” Tuyết Lị nở nụ cười ngọt ngào, đem dây giày của Thất Dạ cài chắc vào, đứng thẳng dậy, nói: “Tiểu thư Nam Hi, mời!”
“Tuyết Lị!” Ánh mắt Thất Dạ liếc về phía cửa phòng một cái, đưa tay nắm lấy cổ tay Tuyết Lị, nhỏ giọng nói: “Tôi muốn hỏi cô một ít chuyện, cô có thể trả lời tôi chứ?”
“Cái gì?”
“Cô có biết tiểu thư Y Toa Bối Lạp∙Tạp Nhĩ?”
Mắt Tuyết Lị hình như sáng lên, có một tia lấp lánh từ đáy mắt tỏa ra ngoài. Nhưng rất nhanh, cô liền lắc đầu, nói: “Tiểu thư Nam Hi, Tuyết Lị không biết!”
Là không biết, hay là không dám nói?
Con ngươi của Thất Dạ híp lại, nhìn về phía bàn trang điểm trước mặt, đứng dậy đi tới cầm một cây tram tinh xảo đưa cho Tuyết Lị, nói: “Tuyết Lị, nếu cô nói cho tôi biết, vật này sẽ là của cô!”
“Không, tôi không thể nhận! Đây là đồ thượng tướng cho người mang đến cho tiểu thư Nam Hi dùng!” Tuyết Lị vội vàng khoát tay, lo lắng nói: “Tiểu thư Nam Hi, thượng tướng vẫn đang còn ở phía dưới chờ cô, mau nhanh đi đi!”
Mặt cô nghiêm lại. “Tuyết Lị, nếu cô không nói hết cho tôi biết, tôi liền bảo với mọi người rằng cây trâm này là do cô trộm đi!”
Thật ra Thất Dạ cũng chỉ muốn dọa cô ta một chút, nào có thể đoán được Tuyết Lị vừa nghe, mặt cũng đổi sắc, cô ta nằm rạp trên mặt đất, liều mạng khom người dập đầu với Thất Dạ: “Tiểu thư Nam Hi, xin người không nên làm khó Tuyết Lị. Tuyết Lị chỉ mới tới phủ thượng tướng, cái gì cũng không biết, tôi chi biết, tiểu thư Y Toa Bối Lạp∙Hi Nhĩ năm năm trước đã từng ở qua nơi này một thời gian, cô ấy –”
“Mã Lệ!” Một tiếng nói lạnh nhạt trầm thấp, chợt truyền đến từ một bên.
Thất Dạ cả kinh, nhìn thấy thân thể cao lớn của Gia Mậu đứng ngay tại cửa phòng, bên người anh, còn có Mã Lệ đi theo, người phía sau nghe thấy anh gọi, liền lập tức trả lời.
Ánh mắt Gia Mậu, liếc thoáng qua mặt Thất Dạ, khóe miệng đột nhiên nỏi lên nụ cười hung ác, môi mỏng, khẽ mở, nhàn nhạt phân phó: “Đem tiện tỳ nhỏ đó, lô ra, cắt lưỡi, cho chó ăn!”
Thanh âm, thanh nhuận như nước, ngôn từ, lại sắc bén đến mức, lạnh thấu xương!