Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


"Chỗ ngồi của anh à? Chỗ này tôi đã đặt rồi." Dương Mật nhìn người đàn ông lạnh lùng nói.
"Cô đặt ư?"
Người phụ nữ ăn mặc rất hở hang và người đàn ông cười chế nhạo một tiếng: "Người thường xuyên đến nhà hàng này có ai không biết đây là chỗ ngồi đặc biệt dành riêng cho anh Quý? Giữa ban ngày ban mặt lại đeo khẩu trang, rốt cuộc cô xấu đến mức nào mới phải làm vậy?"
Người phụ nữ ăn mặc hở hang kia nói xong liếc mắt nhìn.
"Cô…" Dương Mật bị người phụ nữ này nói đến phát cáu.
Người phụ nữ ăn mặc hở hang này rất tự tin vào bản thân mình, cô ta mặc một chiếc váy rất thiếu vải, bên trong gần không mặc gì, lộ ra đường cong cơ thể gợi cảm.
"Chính cô mới là người xấu xí.

Cái mũi thì bị phẫu thuật hỏng, cằm thì nhọn hoắt có thể chọc thủng người khác, đến cả bộ ngực kia của cô cũng là hàng giả, cô lấy đâu ra tự tin để ăn mặc như vậy." Giang Thành lạnh lùng nhìn người phụ nữ ăn mặc hở hang nói.
"Anh nói cái gì?"
Người phụ nữ kia sau khi nghe những lời Giang Thành nói, lập tức không vui, ôm lấy cánh tay của Quý thiếu gia nũng nịu nói: "Quý thiếu gia, anh xem những lời mà anh ta nói kìa, có giống tiếng người không?"
Quý thiếu gia nghe xong những lời Giang Thành vừa nói cũng không vui, lập tức lạnh giọng nói: "Các người như vậy ngồi ở đâu chẳng được.

Hôm nay tôi dẫn bạn gái ra mắt gia đình, các người nên sớm cút khỏi đây đi, đừng khiến tôi phải khó chịu, nếu không cẩn thận lát nữa tôi đuổi hai người ra ngoài đấy."
"Muốn ra tay? Nếu thích anh có thể thử một chút." Dương Mật thản nhiên nói một câu.
"Mấy vị, xin hỏi có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?" Một nam nhân viên phục vụ nghe thấy bên này có tiếng động vội vàng chạy tới.

"Hai người bọn họ đã chiếm mất chỗ của tôi!"
Quý thiếu gia sửa sang bộ âu phục trên người, cao ngạo nói.
"Anh chờ một chút, để tôi đi kiểm tra lại."
Sau khi kiểm tra, nam nhân viên phục vụ liền nói: "Chỗ này đã được quý cô đây đặt trước rồi ạ."
"Đúng vậy, là tôi đặt." Dương Mật nói.
"Xin lỗi anh, ở nhà hàng chúng tôi quy định ai đặt chỗ trước mới có thể ngồi, anh có thể tìm một vị trí khác được không ạ?" Nam nhân viên phục vụ nghiêm túc nhìn Quý thiếu gia nói.
Những lời của nam nhân viên này khiến Quý thiếu gia cảm thấy vui vẻ.
"Thằng nhóc, cậu mới tới đây à?" Quý thiếu gia cười lạnh mỉa mai nói.
"Vâng, tôi vừa mới đến đây làm được một tháng." Nam nhân viên phục vụ nói.
"Vậy cậu mau đi tìm quản lý của nhà hàng đến đây gặp tôi, để cho anh ta giới thiệu một chút, xem tôi là ai, liệu tôi có thể ngồi ở chỗ này được không." Cố thiếu gia đưa tay vỗ vào mặt nam nhân viên phục vụ, tức giận nói.
Dương Mật cũng bị vị Quý thiếu gia này làm mất hứng, không muốn ăn nữa, nói với Giang Thành: "Thôi không cần tính toán nữa, chúng ta sang bàn khác ngồi, thật phiền phức."
"Không được, Mật Nhi, em có biết sự khác biệt giữa con người và súc vật là gì không? Con người biết cư xử, còn súc vật thì không." Giang Thành lạnh giọng nói.
"Thằng chó chết, cậu dám mắng tôi?"
Quý thiếu gia nghe được Giang Thành đang mắng mình là súc vật, lập tức phẫn nộ đưa tay chỉ vào Giang Thành.

Giang Thành giơ tay ra cầm tay đại thiếu gia Cố, đè mạnh xuống mặt bàn.
"Đau quá, đau quá, ngón tay tôi sắp gãy mất rồi." Quý thiếu gia đập tay xuống bàn bắt đầu hét lên.
"Tốt nhất là cho gãy luôn đi, như vậy anh mới có thể nhớ chuyện này lâu một chút." Giang Thành lạnh lùng nói.
"Đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Một người đàn ông mập mạp mặc bộ vest, trên cổ đeo thẻ của người quản lý bước đến.
"Quý thiếu gia?"
Quản lí Bàng ngay lập tức nhận ra người đang bị Giang Thành đè lên mặt bàn, vội vàng tiến tới nói: "Thưa anh, có chuyện gì thì nên nói chuyện đàng hoàng với nhau."
Dương Mật cũng không muốn việc này lại lớn chuyện đến như vậy, vì vậy cô kéo Giang Thành, lúc này anh mới buông Quý đại thiếu ra.
"Quản lí Bàng, loại người không hiểu phép tắc này mà ông cũng cho vào đây ăn cơm sao?" Sau khi Quý thiếu gia thoát ra lập tức hét lên một cách tức giận.
"Vâng, vâng, vâng, Quý thiếu gia nói rất đúng."
Quản lí Bàng nghe vậy lập tức nói: "Tôi lập tức sẽ đuổi họ ra khỏi đây."
Điều cơ bản nhất đối với một nhà hàng cao cấp như thế này là bảo vệ an toàn cho thực khách ở đây, nên nhà hàng sẽ trang bị một hệ thống an ninh nhất định, chỉ là nếu không phải trong trường hợp vạn bất đắc dĩ thì sẽ không sử dụng.
"Quản lý Bàng, không phải như vậy.


Anh ấy muốn giành lấy hai ghế đã đặt trước." Người phục vụ ở một bên vội vàng nói.
Chát.
Quản lý Bàng tát vào mặt nhân viên phục vụ: "Tôi cần cậu nói nhiều à? Cứ làm cho tốt việc bồi bàn của cậu đi là được."
"Quản lý Bàng, có phải ông hơi vô lí rồi không?" Giang Thành lạnh lùng nói.
"Thưa anh, tôi thực sự xin lỗi.

Rất nhiều cổ phần trong nhà hàng của chúng tôi là tiền của bố Quý thiếu gia đây.

Xin cậu hãy tha thứ cho tôi." Quản lý Bàng lạnh lùng nói với Giang Thành.
"Ý của ông là ông không dám đắc tội với bố anh ta?"
Giang Thành lạnh lùng nói: "Vậy thì tại sao ông lại nghĩ tôi thì có thể đắc tội được?"
Quản lý Bàng gần như không nhịn được nở nụ cười mỉa mai khi nghe Giang Thành nói, một quản lý một nhà hàng cao cấp như ông ta thường xuyên tiếp xúc với những người giàu có, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể biết được ai là người có tiền, ai không có, nhìn Giang Thành như thế này, tám phần là một tên mặt trắng bị phú bà bao nuôi.
"Xin lỗi, xin hãy rời đi ngay bây giờ." Quản lý Bàng hiển nhiên không muốn nói chuyện vô nghĩa với Giang Thành.
"Không, hôm nay tôi chắc chắn sẽ ngồi ở chỗ này!" Giang Thành trầm giọng nói.
"Nếu anh đây không biết điều như vậy, đừng trách tôi thô lỗ, bảo vệ."
Quản lý Bàng lập tức hét lên.
Nghe thấy tiếng hét của quản lý Bàng, rất nhiều nhân viên bảo vệ đã lập tức đi vào.
Những vị khách đang ngồi xung quanh cũng tò mò nhìn về phía này.
"Tên nhóc này đúng là không biết tự lượng sức mình.


Còn dám ở chỗ này làm phiền người khác."
"Cũng không nhìn xem người cậu ta đắc tội là ai, Quý thiếu gia mà cũng dám đắc tội, cứ thành thật nhường chỗ là được rồi?"
Những người xung quanh lắc đầu.
"Đúng vậy, người không biết lễ độ như vậy nên bị đánh mấy cái vào mặt." Người phụ nữ ăn mặc hở hang ở bên cạnh chỉ vào Giang Thành mắng.
"Cô nói muốn tát vào mặt ai?"
Giang Thành hung dữ nhìn người phụ nữ kia.
Người phụ nữ ăn mặc hở hang kia bị ánh mắt của Giang Thành làm cho hoảng sợ, nhưng cô ta ngay lập tức phản ứng, lấy hết can đảm hét vào mặt Giang Thành: "Tát anh đấy, ai bảo miệng anh bẩn như thế."
Giang Thành thường không đánh phụ nữ, nhưng con điếm như vậy rất đáng bị đánh.
Giang Thành đưa tay kéo cổ áo của người phụ nữ ăn mặc hở hang kia, một tay còn lại giơ lên cao, đánh thẳng vào mặt cô ta.
"Bảo vệ đâu, mau đến đây!" Quý Triết thấy thế vội vàng hô lên.
Nhưng những nhân viên bảo vệ này hoàn toàn không phải đối thủ của Giang Thành, trong nháy mắt đã bị Giang Thành đánh ngã trên mặt đất, người phụ nữ ăn mặc hở hang cũng bị Giang Thành ném xuống mặt đất, lúc này cái mũi và cái cằm cũng bị lệch đi.
"Thằng chó chết, đợi bố tao tới thì mày chết chắc." Quý thiếu gia tức giận hét vào mặt Giang Thành.
"Xem ra anh vẫn cần được dạy dỗ lại, đúng không?" Giang Thành lạnh lùng nói, từng bước tới gần Quý Triết.
Quý thiếu gia sợ hãi lùi lại, đúng lúc này, một giọng nói uy nghiêm truyền đến: "Ai to gan đến vậy, ngay cả con trai tôi mà cũng dám dạy dỗ?".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK