Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Khi Tào Thiên Thành nghe được những lời Lục Tuyết Đình nói thì sợ tới mức hai chân trở nên mềm nhũn, trực tiếp quỳ trên mặt đất.
Cái gì? Cậu em rể không biết cố gắng này của mình còn mắng cả anh trai của Lục Tuyết Đình là Lục Vân Phi sao?
Lục Vân Phi, đó là người nào? Chính là một trong những công tử nổi tiếng nhất thành phố, chỉ cần dậm chân một cái thì toàn bộ Hoa Đông đều phải chấn động ba lần.

Vậy mà cậu em rể của anh ta còn mắng anh ấy?
Nhưng mà Tào Thiên Thành còn chưa có cơ hội mắng cậu em vợ của mình thì đã nhìn thấy một chàng trai trẻ tuổi đang đi vào từ cửa phòng bao, vẻ mặt của anh ấy tràn đầy tức giận, phía sau còn có hai tên vệ sĩ mang kính đen đi theo.
“Tên nào dám bắt nạt em gái tôi?” Sau khi Lục Vân Phi đi vào phòng bao thì lập tức giận giữ chửi mắng bằng một giọng lạnh lùng.
Giang Thành thấy Lục Vân Phi vào thì khóe miệng lập tức gợi lên một ý cười, anh biết Lục Vân Phi này thương yêu em gái của mình đến mức nào.
Lúc trước, anh ấy vì trị bệnh cho em gái của mình mà đã tiêu tốn rất nhiều tiền của.
Vì vậy, sau khi tên giám đốc Tôn này không biết sống chết mà đắc tội với Lục Tuyết Đình thì Giang Thành đã biết kết cục của anh ta sẽ như thế nào.
“Anh, chính là tên giám đốc kia của công ty Phi Tuyết Vân, anh ta dùng những từ ngữ cợt nhã với em, còn muốn đánh em.” Lục Tuyết Đình thật sự chưa bao giờ chịu đựng sự uất ức lớn như vậy, những giọt nước mắt không ngừng rơi từ trong đôi mắt thật to của cô ấy.
Nhìn thấy em gái của mình như vậy thì Lục Vân Phi thật sự tức muốn chết, anh ấy bị chọc tức đến mức trên trán nổi đầy gân xanh, quay đầu nhìn về phía giám đốc Tôn đang quỳ trên mặt đất.
“Lục…Lục thiếu…”
Giám đốc Tôn sao có thể không biết Lục Vân Phi, anh ta còn biết Lục Vân Phi này chính là người quản lý 90% sản nghiệp của nhà họ Lục ở thành phố, ngay cả công ty Phi Tuyết Vân này cũng chỉ là một công ty nhỏ trong tay anh ấy mà thôi.
Lửa giận của loại nhân vật lớn như này thực sự không phải là thứ mà anh ta có thể trêu chọc được.
“Lôi ra ngoài, đánh gãy hết tay chân, sai thải khỏi công ty, vĩnh viễn không được tuyển dụng nữa.” Lục Vân Phi đau lòng ôm em gái của mình, lạnh lùng nhìn giám đốc Tôn ở bên kia rồi nói.
“Vâng!”
Hai vệ sĩ do Lục Vân Phi mang đến nghe thấy mệnh lệnh thì lập tức đi về phía giám đốc Tôn.
“Không được, Lục thiếu, Lục tiểu thư, tôi không dám, tôi không dám nữa!”
Lúc này giám đốc Tôn thật sự là hối hận đến đứt ruột, anh ta không ngờ cô gái nhỏ này lại có lai lịch lớn như vậy.
Rơi vào tay của Lục Vân Phi thì tính mạng của mình thật sự rất khó giữ, giám đốc Tôn sợ hãi đến mức không nhịn được mà trực tiếp tiểu trong quần.

Nhưng mà ngay sau đó giám đốc Tôn đã bị kéo ra ngoài, Tào Thiên Thành đứng bên cạnh nhìn thấy cậu em vợ của mình bị kéo ra ngoài thì vội vàng nhìn về phía Lục Tuyết Đình, nói: “Tuyết Đình, chúng ta là bạn học, cậu đừng sa thải tớ, ngàn vạn lần đừng sa thải tớ, sau khi trở về tớ sẽ thay cậu dạy dỗ nó.”
“Thật ngại quá, sự tin tưởng của tớ chỉ có thể trao một lần, nhưng mà cậu đã phụ sự tin tưởng của tớ, để cho một tên như vậy trở thành giám đốc công ty của tớ, không biết anh ta đã khiến công ty bị bôi nhọ đến mức nào, cậu đi đi.” Lục Tuyết Đình lạnh lùng nói với Tào Thiên Thành.
Sau khi Lục Tuyết Đình nói xong thì quay đầu nhìn sang một bên.

Khi còn học đại học, quan hệ giữa cô ấy và Tào Thiên Thành thật sự không tồi, anh ta còn giúp cô ấy làm luận văn.
Chính vì có quan hệ không tồi cho nên Lục Tuyết Đình mới để anh ta đảm nhiệm vị trí tổng giám đốc công ty, nhưng mà không ngờ anh ta lại là loại người như vậy.
“Đừng mà, Tuyết Đình, sau này tớ sẽ không dám nữa, sau này tớ nhất định sẽ tuyển người thật tốt.” Tào Thiên Thành vẫn cầu xin Lục Tuyết Đình, bây giờ anh ta hối hận muốn chết vì đã luôn giúp đỡ cậu em rể của mình ra oai.
“Cút!”
Đôi mắt lạnh lùng của Lục Vân Phi nhìn Tào Thiên Thành rồi gầm một tiếng, tuy chỉ có một chữ nhưng Tào Thiên Thành đã thấy được ánh mắt đáng sợ kia của Lục Vân Phi.

Anh ta lập tức sợ tới mức không dám nói lời nào, vội vàng đứng dậy cút ra ngoài.
“Giang Thành, anh cũng ở đây.” Lục Vân Phi quay đầu lại thì nhìn thấy Giang Thành đang ngồi ở bàn ăn, anh ấy lập tức nói.
“Có chuyện gì sao?”
Giang Thành nhướng mày, đối mặt với một Lục Vân Phi khí phách như vậy, anh cũng không hề có chút sợ hãi hay nhút nhát nào.
Bởi vì Giang Thành luôn bày ra dáng vẻ như vậy ở trước trước mặt Lục Vân Phi cho nên mới khiến trong lòng anh ấy cảm thấy rất khó chịu.

Từ lúc bắt đầu chữa bệnh cho em gái của mình cho đến bây giờ vẫn luôn như vậy.
“Quả nhiên anh vẫn còn bày ra bộ dạng khiến người ta chán ghét.” Lục Vân Phi lạnh lùng nhìn Giang Thành rồi nói.
“Không sao, dù sao thì em gái của anh thích bộ dạng này của tôi là được rồi.” Giang Thành tùy ý cười nói.
“Anh…” Lục Vân Phi lập tức bị lời nói của Giang Thành làm cho tức giận.


Ở toàn bộ tỉnh Hoa Đông này không ai dám nói chuyện với anh ấy như vậy.
“Anh, là anh ấy giúp em.

Vừa rồi anh ấy đã đá bay cái tên muốn bắt nạt em.” Lục Tuyết Đình ôm bả vai của anh trai mình, nói giúp cho Giang Thành.
Tiêu Duyệt Nhiên ở bên cạnh vốn dĩ còn vô cùng lo lắng là Giang Thành đánh tên giám đốc Tôn kia thì sẽ chọc giận tổng giám đốc công ty lớn, nhưng không ngờ công ty kia lại là sản nghiệp của nhà họ Lục.
Hơn nữa, hình như Giang Thành còn có chút quan hệ với nhà họ Lục.

Chỉ là quan hệ này sao lại có vẻ là tốt với cô em gái, nhưng lại giống như đang tranh cao thấp với người anh trai?
“Anh, em định hợp tác với công ty Ngự Nê Phường của Giang Thành, sử dụng kênh phân phối mỹ phẩm của chúng ta để tiêu thụ mỹ phẩm của bọn họ.” Lục Tuyết Đình ôm cánh tay của Lục Vân Phi rồi nói.
“Em là tổng giám đốc của công ty, không cần phải bàn bạc với anh.” Lục Vân Phi nhìn thoáng qua trên mặt đất, trong lòng có chút phản cảm và ghê tởm, nói: “Chúng ta đổi sang phòng khác rồi nói tiếp.”
Nói xong, bốn người Lục Vân Phi đã đổi sang phòng bao khác.
“Lục tiểu thư, đây là bản hợp đồng hợp tác chi tiết của bên tôi và bên phía các cô, mời cô xem qua một chút.” Tiêu Duyệt Nhiên lấy hợp đồng ra rồi đặt trước mặt Lục Tuyết Đình.
Vốn dĩ Tiêu Duyệt Nhiên định thảo luận chi tiết về việc hợp tác với giám đốc Tôn, nhưng mà tên kia chỉ suy nghĩ đến việc làm thế nào để sử dụng quy tắc ngầm với mình, căn bản là không có ý định xem qua bản hợp đồng, còn nói là muốn xem hợp đồng thì buổi tối đến phòng anh ta xem.
Bây giờ thì tốt rồi, cho dù buổi tối có đến phòng của Lục Tuyết Đình để xem thì Tiêu Duyệt Nhiên cũng không có cảm giác sợ hãi.
“Cái này….” Lục Tuyết Đình cầm lấy bản hợp đồng rồi nhìn thoáng qua, trên khuôn mặt thanh tú lộ ra một ít xấu hổ, sau đó nói: “Hợp đồng này tôi xem không hiểu, anh, anh vẫn nên xem đi.”
Nói xong, Lục Tuyết Đình cười hì hì đẩy hợp đồng đến trước mặt Lục Vân Phi.
“Em đó, giao công ty cho em để em có thể rèn luyện bản thân một chút, vậy mà bây giờ cái gì cũng không biết.” Lục Vân Phi lấy hợp đồng, sau đó vươn tay gõ nhẹ lên chóp mũi của Lục Tuyết Đình.
Còn Lục Tuyết Đình lại lè lưỡi trông rất tinh nghịch.
Lục Vân Phi nhìn kỹ hợp đồng, trong lòng Tiêu Duyệt Nhiên vô cùng căng thẳng khi nhìn thấy đại thiếu gia này nghiêm túc như vậy.


Cô sợ vị thiếu gia này sẽ không đồng ý với những chi tiết mà mình đã đưa ra ở trong hợp đồng.
Dù sao thì anh ấy cũng là người đứng đầu nhà họ Lục, nếu như anh ấy phản đối thì kênh phân phối lớn này thật sự sẽ bị cắt đứt hoàn toàn.
“Hợp tác tiêu thụ sản phẩm trên các kênh phân phối, các người sẽ chia cho công ty chúng tôi ba mươi lăm phần trăm lợi nhuận từ các sản phẩm bán ra sao?” Lục Vân Phi hỏi Tiêu Duyệt Nhiên.
Tiêu Duyệt Nhiên nghe được những lời này của Lục Vân Phi thì trong lập tức căng thẳng, cô ấy cho rằng mình đã đưa ra mức lợi nhuận khá thấp.
“Lục thiếu, nếu anh cảm thấy mức lợi nhuận này quá thấp thì phía chúng tôi có thể tăng lên mười phần trăm, mức lợi nhuận là bốn mươi lăm phần trăm, như thế nào?” Tiêu Duyệt Nhiên biết là cho dù như thế nào thì hôm nay cũng phải giành được kênh phối lớn này.
Cho dù mức lợi nhuận có cao nhưng chỉ cần lấy được kênh phân phối này, doanh số bán hàng của Ngự Nê Phường trên toàn tỉnh sẽ không có một chút áp lực nào.
Khi Lục Vân Phi nghe thấy những lời này của Tiêu Duyệt Nhiên thì lập tức mỉm cười và lắc đầu.
Tiêu Duyệt Nhiên nhìn thấy Lục Vân Phi cười thì cô ấy không biết chuyện gì đang xảy ra, chẳng lẽ mức lợi nhuận mình đưa ra vẫn còn thấp sao? Đều gần một nửa rồi.
“Tôi có thể quảng bá sản phẩm của các người trên tất cả các kênh phân phối, còn lợi nhuận thì tôi chỉ cần 5% là được.” Lục Vân Phi nhìn Tiêu Duyệt Nhiên rồi thản nhiên nói.
Trong tay Lục Vân Phi có rất nhiều sản nghiệp.

Công ty phân phối mỹ phẩm này chỉ là một công ty mà anh ấy để em gái của mình chơi mà thôi, cho nên anh ấy căn bản không quan tâm đến việc lợi nhuận ít hay nhiều hay.
“Năm…… Năm phần trăm?”
Tiêu Duyệt Nhiên hoàn toàn bị sốc, sau đó trên mặt lộ ra vẻ vui mừng như điên.

Nếu giai đoạn đầu có mức lợi nhuận thấp như vậy thì quả thật là tuyệt vời.

Dù sao thì nguồn thu ở giai đoạn đầu nhất định là tương đối chậm, nếu như mức lợi nhuận quá cao thì phía mình sẽ có áp lực rất lớn.
Nhưng mà với mức lợi nhuận như vậy thì hoàn toàn không có áp lực nào cả.
“Không sai, xem như là sự ưu ái mà tôi dành cho Giang Thành vì đã cứu em gái của tôi, còn có sự giúp đỡ lần này.” Lục Vân Phi nói xong thì thản nhiên nhìn về phía Giang Thành.
Nhưng mà Giang Thành lại giống như hoàn toàn không nghe thấy anh ấy nói, chỉ cúi đầu ăn cơm.
Khuôn mặt của Lục Vân Phi lập tức tái xanh, tên này quả thật không thể tưởng tượng nổi, mình đã giúp anh đến như vậy mà ngay cả một câu cảm ơn anh cũng không thèm nói.
“Như vậy thì tốt rồi.” Lục Tuyết Đình vui vẻ nở một nụ cười khi nhìn thấy sự việc đã được giải quyết một cách hoàn hảo.
“Đúng rồi, tôi còn có một món quà muốn tặng cho anh.” Lục Tuyết Đình nói xong thì chợt nhớ ra, vội vàng lấy ra từ trong túi xách một cái hộp tinh xảo, đẩy đến trước mặt Giang Thành.

“Đây là?”
Giang Thành hơi kinh ngạc nhìn cái hộp, bởi vì anh có thể thấy cái hộp này được làm từ gỗ cây tử đàn, được điêu khắc vô cùng tinh xảo, chất liệu rất cao cấp, đồ vật bên trong nhất định là không hề đơn giản.
“Biết anh là một bác sĩ Trung y cho nên có thể cần các dụng cụ y tế cầm tay tiện dụng, vì vậy tôi đã đặc biệt gọi người trong nhà gửi bưu điện sang đây.” Lục Tuyết Đình cười nói với Giang Thành.
Sau khi Giang Thành mở hộp ra thì phát hiện bên trong là hai mươi cây kim châm bằng bạc.
“Đây là kim châm Kỳ Lân?” Giang Thành kinh ngạc hỏi.
Giang Thành biết rõ kim châm Kỳ Lân này được làm bằng vật liệu đặc biệt, hơn nữa nghe nói loại kim châm này được Thái Y viện của nhà Minh đặc biệt chế tạo ra để chữa bệnh cho Chu Nguyên Chương.
“Không được, thứ này quá quý giá” Giang Thành vội vàng từ chối.
“Anh cứ nhận đi, bảo kiếm thì mới xứng với anh hùng, thứ tốt như vậy để ở nhà tôi thì cũng lãng phí.” Lục Tuyết Đình vội vàng nói.
Thấy tình huống như vậy, Giang Thành cũng không thể từ chối.
Trong lòng Tiêu Duyệt Nhiên vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Lục Tuyết Đình thật sự tặng cho Giang Thành một thứ quý giá như vậy.

Rốt cuộc thì một đại tiểu thư như Lục Tuyết Đình nhất định đã được rất nhiều người đàn ông tặng quà, nhưng ngược lại bây giờ cô ấy lại tặng quà cho Giang Thành.
Lục Vân Phi nhíu mày khi nhìn thấy tình cảnh này, nhưng mà cũng không nói gì thêm.

Một lát sau anh ấy liền dẫn Lục Tuyết Đình rời khỏi đây.
“Giang Thành, cậu thật đáng ghét.” Sau khi nhìn thấy anh em của Lục Vân Phi đi rồi thì Tiêu Duyệt Nhiên trực tiếp vươn tay đánh lên cánh tay của Giang Thành một cái.
“Làm sao vậy?”
“Cậu quen biết một nhân vật lớn nhưng vậy mà không nói cho tôi biết, tôi còn tưởng việc làm ăn sẽ thất bại.” Tiêu Duyệt Nhiên bĩu môi nói, vừa rồi cô ta thật sự là sợ muốn chết.
“Tôi cũng không biết công ty mà chị nói lại là của nhà họ Lục.” Giang Thành cũng cười nói.
Ngay khi Tiêu Duyệt Nhiên đang muốn nói gì đó thì điện thoại cô ấy đột nhiên reo lên.

Sau khi nhận điện thoại thì sắc mặt của cô ấy lập tức thay đổi.
“Có chuyện gì vậy?” Giang Thành nhìn thấy dáng vẻ căng thẳng của cô thì vội vàng hỏi..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK