Đồng Lỗi dẫn Giang Thành lên xe ô tô, chạy xe về phía khách sạn Vương Triều Cực Thịnh, nơi đây là một trong những khách sạn tốt nhất thành phố Lư Dương.
“Cục trưởng Đồng, bệnh tình của chủ tịch Tất nghiêm trọng lắm à?”
Ở trên xe, Giang Thành hỏi Đồng Lỗi.
Việc này cần thiết tìm hiểu trước, như vậy sẽ dễ dàng chuẩn bị hơn.
Nghe anh hỏi, lông mày của ông ta khẽ nhíu lại.
Đồng Lỗi suy nghĩ rồi nói: “Bệnh tình của ông ấy thực ra không thể nói là nghiêm trọng quá mức.
Có điều khá quái lạ, biểu hiện của bà ấy không khác thường nhưng ban ngày chẳng có tinh thần làm việc.
Dường như Tề Hạo Minh rất buồn ngủ, bây giờ đã suy kiệt sức lực.”
Giang Thành nghe kể về tình huống này, cảm giác vấn đề khá khó khăn.
Theo lẽ thường, mấy căn bệnh biểu hiện tương đối nhẹ nhàng rất có thể ẩn giấu loại bệnh phức tạp.
“Được, tôi biết rồi.
Trước tiên ông lái xe về nhà một chuyến đi, tôi cần phải lấy một thứ.” Giang Thành nói với Đồng Lỗi.
Đương nhiên Đồng Lỗi không phản đối, ngay lập tức nói tài xế chạy xe về phía nhà Giang Thành.
Sau khi Giang Thành về đến nhà, anh cầm bộ kim châm Kỳ Lân được Lục Tuyết Đình tặng lần trước, nếu là bệnh tình khá nghiêm trọng thì sẽ cần dùng đến bộ châm này.
Giang Thành cẩn thận cầm lấy bộ châm bạc, sau đó Đồng Lỗi đưa Giang Thành đến khách sạn Vương Triều Cực Thịnh.
Xe chạy đến trước cửa khách sạn mà Tất Minh Châu đang ở.
Giang Thành nhìn thấy vệ sĩ Bất Thiểu Bảo đang canh giữ tại đây, hơn nữa đội hình này chỉ hơn chứ không kém Lục Vân Phi.
Đủ để thấy địa vị của Tất Minh Châu ở thành phố chắc chắn không thấp.
“Cục trưởng Đồng, mong ngài thứ lỗi.”
Một vệ sĩ đeo kính râm màu đen tiến đến, vô cùng áy náy nói với Giang Thành và Đồng Lỗi, sau đó bắt đầu lục soát đồ đạc của hai người.
Hơn nữa những vệ sĩ này vô cùng chuyên nghiệp, phải nói rằng từng mi li mét trên cơ thể bọn họ đều được kiểm tra kĩ càng, muốn giấu diếm bất kì vũ khí giết người nào đều là điều không thể.
Dù sao địa vị của Tất Minh Châu rất cao, cũng đắc tội không ít nên số người muốn hại bà ấy thật sự rất nhiều.
“Thưa chủ tịch Tất, cục trưởng Đồng đã đến rồi, còn dẫn theo một thanh niên.”
Vệ sĩ kiểm tra xong xuôi, đi vào trong phòng khách sạn báo cáo.
“Mau mời họ vào!”
Bên trong truyền đến giọng nói khàn khàn của một phụ nữ.
Sau khi Giang Thành và Đồng Lỗi bước vào phòng, đều thấy nằm trên chiếc giường lớn của khách sạn là một cô gái độ ba mươi, nhìn rất có khí phách của người đẹp sang trọng.
Liếc thoáng qua đã thấy cô gái này rất đẹp.
Trên đường đi, Giang Thành đã nghe Đồng Lỗi giới thiệu sơ lược thông tin về Tất Minh Châu.
Tùy bà ấy đã hơn ba mươi tuổi nhưng vẫn quyến rũ vì khá am hiểu cách giữ gìn nhan sắc.
Tiếc rằng bệnh tật làm khuôn mặt của Tất Minh Châu nhợt nhạt, cơ thể cũng suy nhược nặng, chỉ có thể nằm trên giường.
“Chủ tịch Tất.” Đồng Lỗi vội vàng chủ động tiến lên, bắt tay với Tất Minh Châu.
Dù gì bây giờ Đồng Lỗi cũng rất coi trọng việc xin bà ấy đầu tư cho xây dựng nhà máy, nếu hạng mục này thành công thì công lao của Đồng Lỗi rất lớn, giúp ích cực nhiều cho việc lên chức của ông ta.
“Đồng Lỗi, thật sự đã làm phiền ông rồi, bắt ông tự đến đây một chuyến.” Tất Minh Châu nắm tay ông ta.
Ban nãy bắt tay với Đồng Lỗi, bà đã chú ý đến Giang Thành đang đứng bên cạnh.
“Vị này là…?” Tất Minh Châu hơi tò mò hỏi.
“Giới thiệu với chủ tịch Tất, đây là danh y nổi tiếng ở thành phố Lư Dương chúng tôi, được rất nhiều người trong nghề biết đến.
Hơn nữa khả năng chữa trị của cậu ấy tốt hớn rất nhiều bác sĩ.
Điển hình như căn bệnh bất trị của ông Khương Vũ tại thành phố cũng do cậu ấy trị khỏi.”.
Danh Sách Chương: