“Bị đuổi ra?”
Giang Thành kinh ngạc nhìn Hỏa Linh Lung.
“Chuyện quá khứ rồi, không nhắc lại nữa,” Hỏa Linh Lung nhẹ giọng nói.
Tuy Hỏa Linh Lung ngoài miệng nói vậy nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy không thoải mái, nếu có thể không đến, cô hoàn toàn không muốn đến bữa tiệc này, nhưng cô có lý do buộc phải đến.
Giang Thành thấy Hỏa Linh Lung không muốn nói cũng không tiếp tục hỏi nữa, dù sao ai cũng có bí mật bản thân không muốn lộ ra.
Chiếc xe lao nhanh trên đường, chẳng mấy chốc đã tới trước cửa một khách sạn được trang hoàng vô cùng sang trọng.
Người phục vụ mặc đồng phục lập tức đi tới, Hỏa Linh Lung trực tiếp giao chìa khóa cho người nọ.
“Xem ra có rất nhiều nhân vật lớn tới đây đấy,” Giang Thành nhìn những chiếc xe đang đỗ xung quanh, quả nhiên có rất nhiều xe cao cấp, nhìn sơ qua cũng biết người nhà Hỏa Linh Lung rất có sức ảnh hưởng.
“Đúng vậy, chúng ta đi vào thôi,” Hỏa Linh Lung cười nói, cánh tay mảnh khảnh kéo tay Giang Thành đi vào.
Lúc này trong hội trường tổ chức buổi tiệc ồn ào tiếng người cười nói, rất nhiều nhân vật lớn tập trung lại đây, cụng ly, đổi ly, trò chuyện vô cùng vui vẻ.
“Hỏa thiếu, thật vinh dự cho chúng tôi khi cậu đem viên đá quý Ngôi Sao Hy Vọng này đến Lư Dương để bán đấu giá từ thiện,” Một người đàn ông trung niên dẫn theo một phụ nữ trẻ cười nói cảm ơn với một người đàn ông.
Người đàn ông được gọi là Hoả thiếu, tên đầy đủ là Hỏa Thiêu Phong, là con trai cả của nhà họ Hoả, gã mặc một bộ vest màu trắng, trên khuôn mặt trắng nõn toát ra vẻ kiêu ngạo tự nhiên.
“Giám đốc Mạnh khách sáo rồi, loại vật nhỏ này bán đấu giá chỗ nào chả được, chỉ là tôi đến từ Giang Nam, cách Lư Dương tương đối gần thôi,” Hỏa Thiêu Phong hơi đắc ý nói.
“Nghe nói hôm nay cậu còn mời cả nghệ sĩ piano Lăng Linh nổi tiếng ở thủ đô tới?” Giám đốc Mạnh có phần hào hứng hỏi.
Lý do khiến ông ta hào hứng như thế là vì Lăng Linh không chỉ chơi piano giỏi mà còn có một thân hình, ngoại hình và khí chất cực kỳ hoàn hảo, có thể nhìn thấy người thật ở đây chính là một vinh dự lớn lao.
“Ông xem ông nói gì kìa, phụ nữ mà Hoả thiếu nhà chúng tôi muốn gọi tới sao có thể không tới chứ?”
Bên cạnh Hỏa Thiêu Phong, một người phụ nữ mặc một bộ váy trắng dài ôm ngực liếc mắt nhìn giám đốc Mạnh: “Thật không có kiến thức!”
Vẻ mặt ông Mạnh vô cùng xấu hổ, dù sao người phụ nữ này cũng là tình nhân của Hoắc Thiếu Phong, ông cũng không tiện nói nhiều.
“Đồng Đồng, không được vô lễ!”
Hỏa Thiêu Phong liếc qua Đồng Đồng, sau đó nói với giám đốc Mạnh: “Giám đốc Mạnh cứ ngồi xem đi, tôi xin lỗi trước vì không tiếp được.
”
Nói xong Hỏa Thiêu Phong lập tức ôm lấy Đồng Đồng, đi qua một bên khác.
“Hoả thiếu, hôm nay cô chị bị đuổi khỏi nhà kia của anh sẽ tới thật à?”
Đồng Đồng làm nũng rúc vào người Hoả thiếu gia hỏi.
“Chắc chắn sẽ đến, viên kim cương Ngôi Sao Hy Vọng kia rất quan trọng với cô ta,” Hỏa Thiêu Phong nghiêm túc nói, hắn thật sự rất muốn gặp lại người chị đã lâu không gặp này đấy.
“Chị Linh Lung, hình như đây là một buổi tiệc đấu giá từ thiện,” Giang Thành nhìn một số băng rôn tuyên truyền rồi đoán ra.
“Phải, là một viên kim cương, tên là Ngôi Sao Hy Vọng,” Hỏa Linh Lung nhẹ giọng nói.
“Viên kim cương này rất quan trọng với chị à?”
“Rất quan trọng, dù có táng gia bại sản tôi cũng phải lấy bằng được nó,” Hỏa Linh Lung nghiêm túc nói.
“Ôi chao, đây không phải là bà chị thân yêu của tôi sao?”
Đột nhiên một giọng nói gay gắt truyền đến.
Nghe thấy âm thanh này, thân thể Hoắc Linh Long đột nhiên chấn động, vừa quay đầu lại cô lập tức nhìn thấy Hỏa Thiêu Phong khoé miệng mang ý cười đang đi tới cùng một cô gái ăn mặc hở hang.
Hỏa Linh Lung nhìn thấy Hỏa Thiêu Phong, đôi bàn tay trắng nõn lập tức siết chặt lại, Giang Thành ở bên cạnh cảm nhận được Hỏa Linh Lung đang rất căng thẳng.
“Sao thế? Nhìn thấy người em trai nhiều năm không gặp, chị nên vui mừng mới phải chứ?” Hỏa Thiêu Phong đứng trước mặt Hỏa Linh Lung mỉm cười.
“Cậu không phải em trai tôi!”
Hỏa Linh Lung lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi tới chỉ để lấy lại đồ thuộc về tôi thôi.
”
“Đồ thuộc về chị?”
Hỏa Thiêu Phong cười lạnh một tiếng, nói: “Lúc trước, khi chị rời đi cùng mẹ chị, tôi e là không còn thứ gì thuộc về các người nữa mới đúng chứ?”
“Cậu còn mặt mũi nhắc tới mẹ tôi hả?”
Hỏa Linh Lung căm tức nhìn Hoả Thiêu Phong, đây là lần đầu tiên Giang Thành thấy Hỏa Linh Lung luôn bất cần đời nổi giận như thế này, hiển nhiên chuyện trong gia tộc cô cũng không đơn giản.
“Chị gái tốt, chị đừng nóng giận mà, dù gì chúng ta cũng là chị em, nếu chị không muốn nhắc đến thì em trai sẽ không nhắc đến nữa,” Hỏa Thiêu Phong cười nhạt nói.
“Cô ta là chị anh à, em nghe nói cô ta dựa vào bán thân để đi lên ở Lư Dương đấy, sợ là tất cả đàn ông ở Lư Dương này đều từng ngủ cùng cô ta một lần rồi ấy chứ,” Đồng Đồng khoanh tay ôm ngực, ghen ghét nhìn Hỏa Linh Lung.
Bởi vì dù là dáng người hay khí chất, Hỏa Linh Lung hoàn toàn đè bẹp cô ả, so với Hỏa Linh Lung, cô ả chẳng khác nào đám kỹ nữ dung tục chốn kỹ viện, hoàn toàn không thể so sánh được.
“Hình như tôi cũng từng nghe thấy chuyện này, tôi biết ngay mà, lúc trước mẹ con chị bị đuổi khỏi nhà chẳng có gì trong người, sao có thể có nổi danh ở Lư Dương chứ, hoá ra là nhờ cái gương mặt với dáng người này,” Hỏa Thiêu Phong cũng phối hợp với Đồng Đồng nói.
Sắc mặt Hỏa Linh Lung lập tức khó coi, đúng là cô từng nhận được rất nhiều sự giúp đỡ nhờ gương mặt và thân hình này, song cô chưa từng lên giường với bất kỳ ai, tất cả những gì cô có đều nhờ kỹ năng giao tiếp của mình, cô cũng ghét nhất là người khác nói cô dựa vào thân thể để nổi danh.
“Vị tiểu thư này, e rằng người từng ngủ với tất cả đàn ông phải là cô mới đúng chứ nhỉ?” Giang Thành nhìn Đồng Đồng thản nhiên nói.
“Anh là ai chứ? Ở đây có chỗ cho anh nói chuyện à?” Đồng Đồng vừa nghe lập tức tức giận quát tháo với Giang Thành.
“Kỳ kinh nguyệt của cô rất lung tung, thường xuyên bốn năm tháng cũng không có, hơn nữa cũng thường đau bụng không chịu được, đây là biểu hiện điển hình, nếu cứ tiếp tục như vậy cô sẽ nhẹ là vô sinh, còn nặng là phần dưới mất cảm giác.
”
Giang Thành càng nói sắc mặt Đồng Đồng càng tái mét vì cô phát hiện những gì Giang Thành nói hoàn toàn ăn khớp với triệu chứng của cô.
“Anh nói vớ vẩn gì vậy hả, tôi sẽ không tin anh,” Đồng Đồng nghiến răng nghiến lợi nói.
“Tin hay không tuỳ cô, khuyên cô một câu, một tuần đừng làm quá nhiều lần, ít làm loại chuyên này thôi, nếu không tình trạng của cô sẽ tệ hơn đấy,” Giang Thành tiếp tục nói.
“Xuỳ!”
Hỏa Thiêu Phong nghe những lời này của Giang Thành, gã lập tức cười nhạo nói: “Đúng là chỉ biết ăn nói bậy bạ, một tháng chúng tôi chỉ làm một đến hai lần, gì mà bảo cô ấy làm ít vài lần chứ? Chém gió cũng không biết chém.
”
“Đây là tôi cho cô ta lời khuyên, không liên quan đến anh, anh đảm bảo cô ta chỉ ngủ với anh chắc?” Giang Thành lạnh lùng nói.
Hỏa Thiêu Phong nghe vậy lập tức sững sờ, gã lập tức quay sang nhìn Đồng Đồng, chỉ thấy vẻ mặt Đồng Đồng lúc này thật sự rất căng thẳng.
“Hoả thiếu, anh đừng nghe anh ta nói linh tinh, em chỉ lên giường với anh thôi,” Đồng Đồng vội vàng nhỏ giọng giải thích.
“Thật sao? Vậy cô căng thẳng cái gì?”
“Em không căng thẳng …”
Giang Thành thấy hai người cãi nhau thì dẫn Hỏa Linh Lung rời khỏi chỗ này, Hỏa Linh Lung không nhịn được nở nụ cười nói: "Em trai tốt, cảm ơn cậu đã giúp chị giải vây.
"
“Chỉ nói miệng thôi à? Không dùng cách khác để cảm ơn tôi sao?” Giang Thành cười và nói với Hoả Linh Lung.
Danh Sách Chương: