"Thân thể của tôi? Sao hả? Chẳng lẽ anh muốn xem hay sao?"
Thẩm Băng nhíu chặt mày lại, hai tay khoanh trước bộ ngực căng tròn, giống cười mà không phải cười, nhìn người đàn ông đang có ý đồ xấu ở trước mặt mình.
Người đàn ông kia thấy Thẩm Băng không hề bối rối chút gì thì cũng cảm thấy khá kinh ngạc.
"Cô không sợ à?" Giọng nói lạnh lùng của gã vang lên.
"Tại sao tôi phải sợ chứ?"
Thẩm Băng thản nhiên đáp.
"Tôi thích tra tấn kiểu phụ nữ lạnh lùng giống như cô đó." Người đàn ông kia lạnh lùng đáp, đưa tay chộp về phía bộ ngực Thẩm Băng.
Đôi mắt xinh đẹp của Thẩm Băng nhắm lại, cánh tay ôm trước ngực, ngón tay khẽ giật giật, đồng tử người đàn ông kia co lại, đầu lập tức né sang phía bên cạnh.
Chỉ thấy hai chiếc kim nhỏ tới mức khó lòng nhìn thấy lướt ngang qua bên mặt người đàn ông kia.
"Cô biết võ công hả?"
Người đàn ông kia kinh ngạc nhìn về phía Thẩm Băng.
"Anh phản ứng khá nhanh đó." Thẩm Băng lạnh lùng đáp: "Nhưng lần sau anh sẽ không may mắn như vậy đâu, Ong Giết Người."
"Cô biết tôi hả?"
Người đàn ông này không phải ai xa lạ, chính là Ong Giết Người, tội phạm truy nã cấp độ A mà Mộ Dung Tuyết đang tìm kiếm.
Bề ngoài của gã vô cùng lịch sự, nhã nhặn nhưng trên thực tế lại chính là một tên giết người không chớp mắt.
"Đương nhiên, tôi không quan tâm anh tới đây để làm gì cả thế nhưng tốt nhất anh đừng trêu chọc tôi, nếu không thì anh có mạng gặp tôi nhưng mất mạng quay về đó." Thẩm Băng nói xong, quay người đi lên xe.
Ong Giết Người nhìn chiếc xe của Thẩm Băng rời khỏi, căn bản không hề có ý định ngăn cản, bởi vì gã cảm nhận được người phụ nữ này rất đáng sợ, sâu không thể lường được.
"Anh Vũ Địch, đúng như lời anh nói, người phụ nữ này sâu không lường được." Ong Giết Người bấm gọi điện thoại cho Đinh Vũ Địch.
"Nói như vậy thì ngay cả cậu cũng thất bại sao?" Đinh Vũ Địch kinh ngạc hỏi.
"Đúng vậy, tôi không phải là đối thủ của cô ta." Ong Giết Người trầm giọng đáp.
"..."
Đinh Vũ Địch im lặng hồi lâu mới lên tiếng đáp: "Không sao, dù sao thì tôi tìm cậu cũng không phải là để đối phó với Thẩm Băng, chỉ là tôi ngứa mắt với cô ta nên muốn dọa cô ta mà thôi, không ngờ cô ta lại khó đối phó như vậy."
"Tôi đã quan sát bệnh viện này rồi, đã gặp Hứa Tình mà anh bảo tôi tìm, cô gái đó được đấy, nếu như không phải trong bệnh viện có một tên khó giải quyết thì tôi đã định lẻn vào văn phòng để ra tay rồi." Ong Giết Người nói.
"Không sao, vẫn còn nhiều thời gian mà, hiện giờ cậu đang bị truy nã, phải chú ý an toàn đó." Đinh Vũ Địch nói.
"Vâng." Ong Giết Người nói xong lập tức cúp máy, nhắm hai mắt lại, không ngờ ở vùng đất Lư Dương bé nhỏ này lại có nhiều cao thủ như vậy.
Ong Giết Người nghĩ tới thanh niên trẻ tuổi ở trên hành lang, hình như thanh niên đó đã nhìn thấu gã, quả nhiên là đang sợ.
Trong nhà hàng Tây Saizeriya, một trong những nhà hàng Tây sang trọng nhất Lư Dương.
"Được rồi, tạm gọi những món này đã." Hứa Tình trả menu cho nhân viên phục vụ, vừa cười vừa nói.
"Anh nhìn chằm chằm vào em làm gì vậy?" Hứa Tình đột nhiên phát hiện ra Giang Thành đang nhìn mình.
"Em đẹp quá!" Giang Thành cười đáp.
Hôm nay Hứa Tình chuẩn bị rất kỹ, cô mặc một chiếc áo len cổ tròn, chiếc áo đã tôn lên dáng người hoàn mỹ của cô.
Đặc biệt là bên dưới cái cổ trắng như tuyết, cặp núi đôi căng tròn, trắng như tuyết tạo thành một đường cong vút ở trước ngực, hấp dẫn ánh mắt người khác.
Không ít gã đàn ông đang nhìn Hứa Tình với ánh mắt hèn mọn.
"Chúng ta ở cạnh nhau lâu như vậy rồi nhưng đây là lần đầu tiên anh khen em đẹp." Hứa Tình nói với Giang Thành.
Trước đây Giang Thành hiền như khúc gỗ, bất kể là Hứa Tình ăn mặc trang điểm như thế nào thì Giang Thành cũng không hề khen cô đẹp.
"Thật hả?"
Giang Thành xấu hổ cười cười, anh đã từng tiếp xúc với Giang Thành trước đây, đúng là quá hiền lành thật thà.
"Đúng vậy, từ sau khi anh tự sát, em cảm thấy anh như biến thành một con người khác vậy." Hứa Tình nói.
"Biến thành ai vậy?"
"Thành bác sĩ thực tập đi theo em, cũng tên là Giang Thành."
"Ha ha, không phải chứ?"
Giang Thành giật thót trong lòng, anh không ngờ Hứa Tình nhận ra được.
"Đương nhiên chỉ là một loại cảm giác, cả hai đều tên Giang Thành, hơn nữa em cứ cảm thấy cách anh nói chuyện rất giống với người học sinh kia của em." Hứa Tình mím môi lại, nói.
Hứa Tình càng nói thì Giang Thành càng căng thẳng, giác quan thứ sáu của phụ nữ quá chuẩn xác.
"Món ăn đã mang lên đủ rồi, hai vị có muốn mở rượu vang không?"
Lúc này nhân viên phục vụ đã bưng đủ đồ ăn lên, hỏi Giang Thành và Hứa Tình.
"Không cần đâu, cảm ơn." Giang Thành cười đáp.
"Vâng, hai vị từ từ thưởng thức!"
Nhân viên phục vụ lễ phép khom người, lui xuống.
"Này nhóc, dẫn người đẹp đi ăn cơm mà không mở một chai rượu vang à, keo kiệt quá đó!"
Một giọng nam từ bàn bên cạnh truyền sang.
Người nói chuyện tên là Đàm Thạc, là chủ của nhà hàng Tây này.
Anh ta nói xong, đứng dậy đi sang bàn của Giang Thành.
"Ngại quá, tôi không biết uống rượu, hơn nữa chuyện này có liên quan gì tới anh chứ?" Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tình lạnh lùng nhìn Đàm Thạc.
"Chào quý cô xinh đẹp, em hiểu lầm rồi, anh là chủ của nhà hàng này, đây là danh thiếp của anh." Đàm Thạc hơi khom người xuống, lấy một tấm danh thiếp ra, đưa tới trước mặt Hứa Tình.
Đôi mắt xinh đẹp của Hứa Tình cụp xuống, căn bản không hề có ý định cầm lấy tấm danh thiếp đó.
Sắc mặt Đàm Thạc trở nên lúng túng, đặt tấm danh thiếp lên mặt bàn, nói: "Người đẹp, bò bít tết ở chỗ anh sẽ ngon hơn khi kết hợp với rượu vang, một kẻ nhà quê như cậu ta rõ ràng là không hiểu cách ăn cơm Tây, hay là em sang bàn của anh đi, anh sẽ chỉ tận tay cách ăn bò bít tết làm sao cho đúng, sao hả?"
Đàm Thạc thường xuyên săn gái ở trong nhà hàng của mình, bất kể là người đẹp sinh viên ngây thơ trong sáng hay là những cô em quyến rũ dâm đãng thì anh ta đều có thể đưa con mồi lên trên giường.
Chỉ là Đàm Thạc chưa từng nhìn thấy người đẹp nào có khí chất đặc biệt như Hứa Tình.
Có thể đặt một người đẹp sở hữu khí chất như vậy ở dưới người thì đúng là việc thoải mái nhất trên đời.
"Chỉ e anh phải bàn bạc lại với chồng tôi rồi." Hứa Tình nhẹ nhàng đáp.
"Cậu ta là chồng em sao?"
Đàm Thạc mặt hằm hằm nhìn sang phía Giang Thành, nói như vậy thì người đẹp này đã không còn là xử nữ nữa rồi, hơn nữa còn bị thằng nhà quê này phá trinh, sao có thể như vậy được.
"Đúng vậy, anh có chuyện gì hả?"
Giang Thành nhìn Đàm Thạc, thản nhiên hỏi.
"Không có gì, tôi muốn mời vợ cậu sang bàn tôi ăn cơm, chắc cậu không có ý kiến gì chứ?" Đàm Thạc không hề để Giang Thành vào trong mắt.
"Ngại quá, chuyện này không được." Giang Thành nói thẳng.
"Không được?"
Đàm Thạc ngồi xuống bên cạnh Giang Thành, cười nói: "Được, nếu như vậy vậy thì không bằng chúng ta so tài một chút, nếu như tôi thắng cậu để cô ấy đi theo tôi, nếu như tôi thua thì cậu muốn như nào cũng được."
"Được, tôi không có yêu cầu gì cả, anh thua thì dập đầu xin lỗi là được." Giang Thành thản nhiên nói.
Ánh mắt Đàm Thạc trở nên lạnh lẽo, cười lạnh nói: "Được, quyết định vậy đi."
"Nói đi, so tài gì hả." Giang Thành nói thẳng.
Đàm Thạc không nói gì, vỗ tay, lập tức có nhân viên phục vụ bê mười chai rượu vang tới, đặt lên trên bàn của Giang Thành.
"Chúng ta đấu uống rượu vang, ai uống được nhiều hơn thì người đó thắng." Khóe môi Đàm Thạc cong lên, cười đáp.
"Không thành vấn đề!" Giang Thành nhận lời luôn.
"Trước tiên tôi phải nói trước, độ rượu của mấy chai rượu vang này rất cao, cho dù uống không xộc lên não nhưng rất cay đó, đừng có nói tôi không nhắc nhở câu." Đàm Thạc nói.
"Tùy ông." Giang Thành không hề để tâm.
Hứa Tình thấy hai người cá cược chuyện đó thì không hề lo lắng, bởi vì trước kia Hứa Tình đã biết Giang Thành uống giỏi tới mức nào, anh ấy từng khiến cả bản rượu gục ngã mà bản thân anh ấy vẫn không xi nhê gì.
Đàm Thạc sớm đã tính trước rồi, anh ta thường xuyên uống loại rượu này, chai đầu tiên chỉ khiến khoang miệng hơi cay, nhưng chai thứ hai cảm giác cay sẽ truyền tới thực quản, chai thứ ba sẽ khiến dạ dày bắt đầu cảm thấy nóng rực.
Đàm Thạc đã từng uống cho nên ba chai không thành vấn đề lớn, thế nhưng đối thủ của anh ta lại không uống nổi một bình đã không chịu nổi.
"Bắt đầu nào." Đàm Thạc cầm một chai rượu, ngẩng đầu lên uống, cảm giác nóng rực bắt đầu lan ra trong miệng.
Giang Thành không hề do dự chút gì, cầm chai rượu lên uống.
Sau khi uống hết chai rượu, Đàm Thạc nhìn về phía Giang Thành, Giang Thành vẫn hoàn toàn bình thường.
"Uống khá đó!"
Đàm Thạc cười nói, sau đó tiếp tục uống chai thứ hai.
Lúc uống chai đầu tiên đã rất cay rồi, chai thứ hai khiến Đàm Thạc cảm thấy thực quản của mình đang cháy bừng bừng, vô cùng đau đớn.
Loại rượu này là như vậy đó, anh ta tin Giang Thành sẽ không thể chịu nổi.
Sau khi Đàm Thạc khó khăn lắm mới đặt được chai rượu xuống thì phát hiện ra Giang Thành sớm đã đặt chai rượu xuống, đang bình tĩnh nhìn mình.
"Cậu vẫn uống được nữa hả?"
Đàm Thạc kinh ngạc nhìn Giang Thành.
"Đương nhiên, khó khăn lắm mới gặp được loại rượu khá nặng như này." Giang Thành nói xong, bắt đầu uống chai thứ ba.
Hiện giờ Đàm Thạc mới nhận ra mình đã gặp phải một tay khó chơi, thế nhưng anh ta không tin Giang Thành có thể uống được ba chai.
Anh ta chịu đựng đau đớn nơi thực quản, ngửa đầu lên uống chai thứ ba.
"A..."
Đàm Thạc cảm thấy khoang miệng, thực quản và dạ dày bắt đầu bùng cháy, cơn đau thấu xương khiến cơ thể anh ta bắt đầu run rẩy.
Khó khăn lắm mới uống hết chai thứ ba, Đàm Thạc ngẩng đầu lên nhìn về phía Giang Thành thì chỉ thấy Giang Thành đang mỉm cười, bình tĩnh nhìn anh ta,
"Anh uống chậm quá đó." Giang Thành nói xong, bắt đầu uống chai thứ tư.
Hiện giờ Đàm Thạc cảm thấy cơ thể đang bốc cháy, căn bản không thể uống nổi chai thứ tư, thế nhưng Giang Thành đã uống hết, nếu như anh ta không uống thì coi như thua.
Đàm Thạc cắn răng, liều mạng ngửa đầu uống chai thứ tư.
Thế nhưng Đàm Thạc vừa uống được hai ngụm thì đã phun ra ngoài, dịch rượu nóng cháy chui vào trong lỗ mũi, khiến anh ta sặc sụa, khó chịu vô cùng.
"Xem ra anh đã thua rồi." Giang Thành đặt chai thứ tư xuống, mỉm cười nói với Đàm Thạc.
Đàm Thạc ho sặc sụa, nôn hết rượu ra ngoài, từ khoang miệng, thực quản đến dạ dày đều vô cùng khó chịu.
"Dập đầu, xin lỗi!" Giang Thành thản nhiên nói với Đàm Thạc..
Danh Sách Chương: