Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Mặc dù Phương Lan Lan không am hiểu chuyện đổ thạch lắm, nhưng cô ta cũng ở trong sân chơi đánh cược đổ thạch rất lâu.

Đương nhiên Phương Lan Lan biết rõ tỷ lệ để mười viên nguyên thạch ra lục lớn bao nhiêu.

Coi như Giang Thành nhìn đá rất chuẩn thì năm viên ra lục đã cực kỳ không dễ rồi, muốn mười viên đều ra lục càng là chuyện không thể.
“Yên tâm, trong lòng tôi biết chắc.” Giang Thành rất tự tin nhìn Phương Lan Lan, gật đầu nói.
Hứa Tình đứng bên cạnh cũng tò mò nhìn, cô hoàn toàn không hiểu về đổ thạch, nhưng nhìn biểu hiện của Phương Lan Lan và người xung quanh, cô khẳng định tỷ lệ này rất nhỏ.
“Được, lần này tôi đánh cược với anh.” Tề Bác Hạo nghe Giang Thành đề xuất cá cược lần nữa, lập tức đồng ý thoải mái.
Trước đó Tề Bác Hạo không dám cá cược bởi vì trong lòng anh ta không chắc chắn.

Nhưng lần này Giang Thành tự tin tuyệt đối rằng tất cả mười tảng đá đều ra lục, quả lực là nằm mơ nói điều hoang đường.
“Anh muốn cược thế nào?” Giang Thành thấy Tề Bác Hạo đã đồng ý bèn cười nhạt hỏi.
“Nếu anh thật sự giải thạch được mười tảng màu lục, thì tôi sẽ cho anh hai triệu.

Tuy nhiên nếu anh không giải được mười cái như thế thì tôi muốn anh gọi tôi một tiếng bố trước mặt tất cả mọi người, nói làm sao để tất cả mọi người ở đây đều nghe được.” Tề Bác Hạo thẳng thắn nói với Giang Thành.
Anh ta vẫn còn nhớ như in cảnh tượng lần trước bị mất mặt ở bệnh viện, cho nên hôm nay anh ta nhất định phải tìm lại tôn nghiêm cho mình.

Chỗ này có nhiều người như vậy, nhất định phải khiến Giang Thành thật mất mặt, hết dám giả bộ huênh hoang giữa khu đổ thạch.
Giang Thành nghe Tề Bác Hạo cá cược như vậy, ngay lập tức lắc đầu cười, nói: “Không được.”
“Úi chà, chẳng phải ban nãy anh ngạo mạn lắm à? Sao bây giờ lại sợ rồi?”
Tề Bác Hạo tưởng Giang Thành sợ hãi, bèn cười lạnh nói với mọi người xung quanh.
“Đúng vậy, khẳng định thằng nhóc này đã sợ.

Xưa đến giờ làm gì có ai mở được cả mười tảng đá ra lục.”
“Người trẻ tuổi càn rỡ quá, chẳng biết khiêm tốn năng lực gì cả.

Không tài giỏi mà cứ giả vờ giỏi lắm, lần này mất mặt chưa?”

Người vây xem xung quang nghe Giang Thành nói ‘không được’ thì tưởng rằng anh sợ, vội vàng hùa theo mỉa mai giễu cợt, sôi nổi nói anh thật biết giả vờ.
Tề Bác Hạo nghe lời bàn tán của những người xung quanh, trong lòng càng thêm đắc chí.

Này thì Giang Thành ra vẻ tinh tướng, lần này anh mất mặt trước hai người đẹp rồi đi.
“Tôi nói không được, không phải là sợ, mà là tôi cảm thấy tiền đặt cược quá thấp.”
Giang Thành cười nhạt nói: “Như này nhé, nếu tôi thua thì sẽ gọi anh bằng bố trong một năm.

Chỉ cần gặp được anh, dù là chỗ nào cũng gọi bố.

Ngoài ra, tôi không hứng thú với tiền, anh thua thì chỉ cần trong vòng một tháng, gặp được tôi cũng gọi bằng bố là được rồi.”
Tề Bác Hạo vừa nghe nếu Giang Thành thua sẽ gọi mình bằng bố một năm, còn nếu mình thua chỉ cần gọi một tháng.

Hơn nữa theo tình huống này, mình hoàn toàn không có khả năng thua.
“Ok, tôi đồng ý.” Tề Bác Hạo cao giọng hô: “Mọi người ở đây đều làm nhân chứng nhé, nếu ai không thực hiện điều kiện cá cược như hứa hẹn thì sinh con không có chim.”
Dù sao người có thể đến đây cược đổ thạch, phần lớn đều là nhân vật máu mặt trong xã hội.

Vì vậy số người chứng kiến trận cá cược này, có lẽ sau này vẫn gặp mặt, nên anh ta mới nhờ tất cả mọi người làm nhân chứng.
“Được.” Giang Thành cũng thoải mái đồng ý.
“Chồng, anh làm được không?” Hứa Tình nhìn tình hình, cũng hơi lo lắng cho Giang Thành.

Chẳng may anh thua, hàng ngày đi làm cùng bệnh viện với Tề Bác Hạo, thật sự gọi anh bằng bố thì mất mặt quá.
“Chồng của em có được hay không, trong lòng em chưa rõ ư?”
Giang Thành ghẹo cô.
Hứa Tình nhìn cả đám người đứng xung quanh, khuôn mặt cô lập tức ửng hồng, lén đưa tay véo hông anh một cái.
Động tác này rơi vào trong mắt Tề Bác Hạo, hoàn toàn là hành vi tán tỉnh ve ván.

Anh ta càng tức giận hơn, mình ưu tú, Giang Thành chỉ là y tá nam, vậy mà có thể dành được tình yêu của cô.
“Thôi được rồi, mau cắt đá ra đi.”

Tề Bác Hạo nhìn về phía Giang Thành, liên tục giục.
Hiện giờ Tề Bác Hạo chỉ muốn báo thù cho lần trước.
“Sao đó? Anh vội vàng muốn gọi tôi là bố à?”
Giang Thành xoa phần hông bị đau do Hứa Tình véo, anh cười nhẹ hỏi Tề Bác Hạo.
“Anh…”
Tề Bác Hạo bị Giang Thành chọc tức đỏ cả mặt, người này chết đến nơi rồi mà vẫn dám nhục nhã mình.
“Ông chủ, giải thạch đi, giải xong lỗ không ít tiền của ông.”
Giang Thành cười nhạt nói với ông chủ.
Hứa Tình cũng không hiểu Giang Thành lấy đâu ra tự tin như vậy, nếu anh thua thật thì mình phải làm con dâu của Tề Bác Hạo.

Nhưng nếu Giang Thành muốn cố ý cược vậy, cô cũng không cách nào ngăn cản.
Ông chủ tiệm lập tức gọi thợ giải thạch đến, anh ta bắt đầu cầm một tảng đá lên rồi giải thạch.
Vù…
Theo âm thanh mài đá vang lên, dòng nước bị làm nóng bốc lên hơi nước.
Tề Bác Hạo và những người khác đều trợn to mắt nhìn, dù gì điều kiện cá cược cũng là mười tảng ra lục hết, chỉ cần một cái bị vỡ vụn thì Tề Bác Hạo sẽ thắng luôn.

Đến khi đó, anh ta có thể tùy ý nhục nhã Giang Thành.
“Ra lục, ra lục rồi!”
“Đúng vậy, loại xanh lá này rất hiếm khi xuất hiện, hơn nữa đây còn là viên đá lớn gần đạt đến màu xanh đậm.”
“Kiếm bộn rồi nhé, chàng thanh niên này thật sự có tài.”
Sau khi nhìn rõ một viên nguyên thạch ra lục, lập tức có người kinh ngạc hít sâu một hơi.

Một viên nguyên thạch thoạt nhìn có chất lượng không tốt, vậy mà mở ra màu xanh mạ quý giá như vậy.
Tề Bác Hạo cũng kinh hãi khi nhìn thấy tình cảnh này, anh ta không ngờ viên đầu tiên đã ra lục, hơn nữa còn là màu xanh lá mạ cao cấp.
“Số chó ngáp phải ruồi, thật con mẹ nó được đó.”
Tề Bác Hạo lập tức đỏ mắt, hừ lạnh một tiếng.
Sau khi Giang Thành cẩn thận cất viên nguyên thạch này đi, thợ giải thạch lại bắt đầu giải viên đá thứ hai.

Vù…
“Không ra lục, không ra lục, khẳng định là không ra luc.”
Tề Bác Hạo căng thẳng nhìn, lẩm bẩm trong miệng.
Răng rắc!
Viên đá bị cắt thành hai phần, chỉ thấy bên trong lại là màu xanh non, tươi đẹp như màu lông xanh trên người con vẹt.
“Xanh chim vẹt, viên này là xanh chim vẹt!”
“Lại gần mãn lục, viên này khá to, cậu ấy lại hời rồi.”
“Hai viên liên tiếp đều mãn lục, hơn nữa độ xanh cũng rất tốt, lẽ nào thật sự mãn lục cả mười viên?”
“Không có khả năng đấy, hai viên liên tục ra lục đã không dễ rồi.

Nào có chuyện mười viên lục dễ dàng như vậy.”
Mọi người xung quanh nhìn xanh chim vẹt xuất hiện, lập tức phấn kích hét.
Cùng với tiếng hò hét, người vây xem ở đây càng lúc càng đông, bọn họ đều xúm lại gần để xem trò vui.
“Mẹ nó, tôi không tin.

Anh có giỏi thì cả mười viên ra lục cho tôi xem.”
Tề Bác Hạo thấy tình cảnh này, trong lòng hơi do dự nhưng không tin chuyện viển vông đó sẽ xảy ra.
“Giải viên đá tiếp theo đi!” Tề Bác Hạo vội giục anh thợ giải thạch.
Vù…
“Lục Hoàng Dương, mãn lục!”
Vù…
“...”
Theo âm thanh cắt đá ồn ào vang lên, từng viên đá được cắt ra, những người vây xem ở xung quanh cũng dần nhiều hơn, tiếng hò reo càng dữ dội.
Bởi vì đám người này ngạc nhiên khi phát hiện chín viên nguyên thạch liên tiếp đều ra lục, tất cả đều mãn lục.
Sau khi Tề Bác Hạo nhìn thấy viên đá thứ chín cũng là mãn lục, anh ta sợ hãi chảy mồ hôi khắp đầu.
Việc này… Sao có thể như vậy?
Chín viên nguyên thạch liên tiếp ra lục, hơn nữa đều có màu xanh tương đối quý hiếm, việc này thật sự quá tà đạo.
Tề Bác Hạo đưa tay lau mồ hôi trên mặt, hiện giờ anh ta chỉ đành gửi gắm hy vọng vào tảng đá cuối cùng này, chỉ cần nó vỡ nát thì anh ta sẽ thắng.
Vù…
Lúc này thợ giải thạch cũng khẩn trương lắm, anh ta làm nghề giải thạch nhiều năm nhưng trước giờ chưa từng gặp tình huống này, chín viên nguyên thạch liên tiếp đều được mãn lục.
Nếu viên đá cuối cùng của anh cũng giải ra lục, vậy xem như thật sự sáng tạo truyền kỳ trong giới đổ thạch.
Răng rắc!

Tiếng động cắt tảng đá cuối cùng vang lên, trước mặt mọi người thình lình xuất hiện viên đá xanh biếc cả hai mặt, ai cũng hít hà một hơi khí lạnh.
“Đế Vương lục, thế mà lại là Đế Vương lục!”
“Trời đất ơi, ai chọn đống đá này thật sự giỏi quá!”
“Đúng vậy, quả thực là đệ nhất trong giới đổ thạch, xưa giờ không có ai làm được chuyện như vậy.”
“Tôi nói cậu thanh niên này tài giỏi từ ban nãy rồi mà.

Người có phong thái tự in như vậy, sao có khả năng nói ba hoa bốc phét!”
Hiện giờ những người xung quanh đều sôi nổi khen ngợi Giang Thành, vua đổ thạch gì đó, thần đổ thạch gì đó, tất cả danh xưng đều thuộc về anh.
“Chồng, anh giỏi lắm!”
Mặc dù Hứa Tình không hiểu về đổ thạch nhưng cô nhìn cảnh tượng rung động lòng người này, cũng cảm thấy rất hào hứng.
“Giang Thành à, anh giỏi lắm, tôi cứ tưởng rằng anh sẽ thành con trai người ta suốt một năm cơ.

Nếu vậy thì tôi không chơi với anh nữa.”
Giang Thành khiêm tốn sờ mũi.

cười nhạt nói.
Lần này Tề Bác Hạo bối rối thật, anh ta không ngờ chuyện có tỷ lệ thấp như vậy lại bị Giang Thành làm được.
Nói vậy là mình phải gọi Giang Thành là bố một tháng à?
Ngẫm nghĩ xong, Tề Bác Hạo hơi chột dạ, anh ta vội vàng muốn chen qua đám người này để ra ngoài, lén lút trốn đi.
“Bác sĩ Tề, anh định trốn à?”
Giang Thành quan sát động thái bên phía Tề Bác Hạo từ lâu, anh từ tốn hỏi.
Ánh mắt của mọi người lập tức nhìn về phía Tề Bác Hạo theo Giang Thành, làm khuôn mặt anh ta đỏ bừng vì xấu hổ.
“Được, tôi đồng ý với anh.

Tôi sẽ gọi anh là bố một tháng, lần đầu này không tính.”
Tề Bác Hạo cắn răng nói đồng ý, sau đó vội vàng xoay người chạy mất.
Giang Thành sai người đặt đống nguyên thạch vào xe, nhưng để thế này thì ghế ngồi chẳng còn bao nhiêu chỗ trống.
“Đặt vậy thì ngồi kiểu gì đây?”
Hứa Tình nhìn hàng ghế sau chỉ còn một chỗ trống để ngồi, ghế trước cũng bị chiếm hơn một nửa.
Mặc dù mấy tảng đá không to lắm nhưng cũng không thể ngồi phía trên đá.
“Tình, anh ngồi ở ghế sau, em ngồi trên đùi anh đi.” Giang Thành nói xong, trực tiếp ngồi vào ghế trống ở hàng sau, rồi vỗ tay lên đùi mình..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK