Tề Bác Hạo ngại sĩ diện nên gọi rất nhỏ nhưng mọi người đều đang im lặng, vẫn nghe cực kỳ rõ tiếng anh ta nói.
Mục Chí Long vốn dĩ dốc sức tôn vinh Tề Bác Hạo và chê bai Giang Thành, ngay lập tức đơ người, ông ta mở to đôi mắt nhìn Giang Thành.
Không chỉ Mục Chí Long mà tất cả các y bác sĩ khác cũng vậy.
Mọi người đồng loạt nhìn anh bằng ánh mắt hiếu kỳ, Giang Thành trông tầm hai mươi tuổi, tại sao lại nuôi được đứa con lớn thế này nhỉ?
Lẽ nào Giang Thành có con sớm?
“Ngoan.” Giang Thành nhẹ giọng khen ngợi.
Trước đây anh và Tề Bác Hạo đánh cược trước mặt rất nhiều người, điều kiện cá cược là ai thua phải gọi người khác bằng bố, cho dù gặp mặt trong trường hợp nào.
Tề Bác Hạo chuẩn bị mở cuộc diễn thuyết lưu động từ tỉnh này sang tỉnh khác vì điều kiện cá cược này.
Anh ta hứa hẹn với Giang Thành chỉ có một tháng duy nhất, nên anh ta sẽ diễn thuyết đủ một tháng, sau đó không cần kiêng dè điều kiện cá cược nữa.
Nhưng điều mà Tề Bác Hạo không ngờ đó là gặp ngay Giang Thành ở trạm diễn thuyết đầu tiên.
Hơn nữa còn dưới hoàn cảnh long trọng mà gọi một tiếng bố.
Mặc dù anh ta hết sức không muốn gọi nhưng cá cược ban đầu bị chứng kiến bởi rất nhiều người có tầm ảnh hướng lớn.
Nếu mình không gọi như lời hứa, sợ rằng sẽ bị người ta nói xỏ xiên, không ưỡn thẳng sống lưng được.
Đến lúc đó, anh ta đi đâu cũng mất danh dự.
“Tôi muốn vào xem tình trạng vết thương của chủ tịch Tất.”
Giang Thành cũng không rảnh châm chọc Tề Bác Hạo.
Anh vốn không quan tâm đến tên này, trước đó là dạy cho anh ta một bài học mà thôi.
“Không cần xem đâu, thương thế của chủ tịch Tất quá nặng.
Mặc dù tôi đã cố gắng sát trùng và cầm máu nhưng vẫn bó tay.”
Tề Bác Hạo đánh giá khách quan.
“Nói đúng ra là bà ấy vừa tắt thở thôi, phải không?”
Giang Thành nhẹ giọng hỏi Tề Bác Hạo.
“Chính xác.”
Tề Bác Hạo gật đầu.
“Vậy tôi có thể cứu bà ấy sống.”
Giang Thành nói xong, muốn đẩy cửa đi vào.
Tuy nhiên Tề Bác Hạo lại trực tiếp cản anh lại, khuôn mặt anh ta đầy trào phúng mỉa mai.
“Giang Thành, tôi biết y thuật của anh tốt hơn tôi.
Nhưng đây là người đã qua đời, tôi không tin anh cứu sống được người chết.”
“Giang thần y? Cậu chữa được thật à?”
Cục trưởng Tôn đứng gần nghe Giang Thành nói thì vui mừng tiến lên.
“Vậy anh mau vào trong cứu chữa đi, mau lên!”
Cục trưởng Tôn cũng không muốn Tất Minh Châu chết ở đây, bằng không tương lai chẳng có sếp lớn nào muốn đầu tư vào nơi này.
“Không được, cậu không thể đi vào trong.
Người đã chết rồi, cậu muốn vẩy bẩn cơ thể chị ấy ư? Tôi không cho cậu vào.”
Mục Chí Long nhìn thấy Giang Thành sắp vào phòng phẫu thuật ben vội vàng tiến lên ngăn cản.
Mặc dù ông ta biết Tất Minh Châu đã chết nhưng vẫn sợ hãi xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Nếu người sắp chết bị Giang Thành cứu được, vậy ông ta rất khổ.
“Ngài Mục, anh yên tâm.
Trước đây Giang Thành từng cứu sống một người sắp chết, anh cứ để cậu ấy vào đi.”
Đồng Lỗi thấy Mục Chí Long ngăn cản, cũng vội tiến lại khuyên nhủ.
Nhưng Đồng Lỗi càng nói càng làm Mục Chí Long hoảng loạn.
Hóa ra anh cứu được người sắp chết, vậy thì ông ta nhất quyết không thể cho anh vào cứu người.
“Không được, tôi không thể cho cậu ta vào trong.
Vợ tôi vừa chết, có người muốn vấy bẩn cơ thể vợ tôi, tôi không đồng ý.”
Lúc này Mục Chí Long đã phơi bày dã tâm của mình rất rõ ràng.
Cứu mạng đương nhiên quan trọng hơn cái gọi là vấy bẩn.
Nhưng ông ta cứ khăng khăng ngăn cản không cho Giang Thành vào, rõ ràng muốn Tất Minh Châu phải chết.
“Nếu ông không cút ngay, có tin tôi ném ông qua cửa sổ này không?”
Ánh mắt Giang Thành lạnh lùng nhìn Mục Chí Long đang ra sức ngăn cản.
Mặc dù Mục Chí Long cao hơn Giang Thành một xíu nhưng vẫn nhìn thấy ánh mắt lạnh lẽo của anh.
Ông ta rùng mình, vội vàng né người sang bên cạnh.
“Được thôi, cậu muốn đi vào để mất mặt thì cứ đi.
Bác sĩ Tề cũng nói người đã chết rồi, cậu còn nói cứu sống được á? Tôi thấy cậu muốn cứu người là cái cớ giả dối, mục đích chính là làm nhục cơ thể của Minh Châu thì có.”
Tuy ông ta né người nhưng ngoài miệng vẫn mỉa mai.
“Đúng vậy, người đã chết thì cứu làm sao được chứ?”
“Bác sĩ Tề là chuyên gia du học từ nước ngoài về cũng nói bó tay.
Cậu ta còn cậy mạnh, đúng là hết nói nổi.”
“Có lẽ đây là thằng ngu, thích quan tâm bao đồng, thật sự mất não!”
Một số người nghe Mục Chí Long nói thì cũng khịt mũi coi khinh hành động của Giang Thành, hiển nhiên bọn họ không tin anh.
“Tất cả im lặng hết cho ông đây, mỗi kẻ đều giỏi ăn nói xỏ xiên, giỏi thì vào cứu chủ tịch Tất luôn đi!”
Đồng Lỗi nghe mấy lời bàn tán thì không kìm được lửa giận, hung dữ gầm lên.
Ông vừa quát to, tất cả nhân viên y tế đứng trước cửa phòng cấp cứu đều yên lặng.
“Giang thần y, cậu vào đi.
Xảy ra vấn đề gì cũng có Đồng Lỗi tôi đây gánh trách nhiệm.”
Khuôn mặt ông nghiêm túc nhìn Giang Thành.
Tuy rằng ông cũng cho rằng khả năng cứu người đã chết sống lại không cao, nhưng hiện tại ông không hề nghi ngờ bất cứ quyết định nào của Giang Thành, bằng lòng tin tưởng anh.
“Cảm ơn ông, Đồng Lỗi!”
Giang Thành cảm ơn Đồng Lỗi, sau đó anh vội vàng vào trong phòng phẫu thuật.
Cục trưởng Tôn thấy cảnh này, trong lòng cũng nhẹ nhõm.
Ông ta ước Đồng Lỗi sẽ đứng ra đảm bảo, để Giang Thành đi cứu người.
Như vậy khi người qua đời, trách nhiệm có thể đùn đẩy cho Đồng Lỗi.
Phía bên cục trưởng Tôn không phải chịu bất kỳ trách nhiệm nào, chuyện này đối với ông ta là tốt nhất.
Quả thật nếu Giang Thành không cứu nổi Tất Minh Châu, bà ấy chết là trách nhiệm rơi hết xuống vai Đồng Lỗi với anh, chẳng liên quan gì đến cục trưởng Tôn.
Đồng Lỗi nhìn Giang Thành bước vào trong, vẻ mặt ông nghiêm nghị.
Bởi vì ông hiểu rõ mình làm vậy hoàn toàn là đánh cược.
Cược thắng thì giành được chút hy vọng sống, cược thua thì thua tất.
“Giang thần y, tương lai của Đồng Lỗi đều dựa vào cậu.”
Đồng Lỗi lo lắng, thầm nói trong lòng.
Vào phòng cấp cứu, Giang Thành sát trùng cẩn thận, y tá nữ ở bên cạnh hỗ trợ đổi dụng cụ giải phẫu, sau đó anh mới bước đến bên cạnh bàn mổ.
Giang Thành nhìn thấy cơ thể Tất Minh Châu, anh đưa tay sờ cổ bà, phát hiện quả nhiên không còn mạch đập, sự sống cũng biến mất hoàn toàn.
Mặc dù Giang Thành không tin khả năng chữa trị của Tề Bác Hạo nhưng chưa đến mức tên kia chẩn đoán sai tình trạng tử vong.
“Bác sĩ Giang, rất xin lỗi.
Đều do tôi không nghe lời cậu, nếu không thì đã không thành bộ dạng này.”
Giọng nói của Tất Minh Châu bỗng nhiên truyền vào tai Giang Thành.
Anh nghe giọng nói này bèn liếc mắt nhìn xung quanh, nhưng không phát hiện ai.
Có điều anh nghe rõ ràng lời ân hận của Tất Minh Châu.
“Tôi quên mất, bây giờ cậu không nhìn được tôi, cũng chẳng nghe thấy gì.
Nhưng tôi vẫn muốn nói xin lỗi cậu, lúc trước tôi đã trách oan cậu rồi.”
Tất Minh Châu vẫn lẩm bẩm nói, dường như lời lẽ sám hối trước giờ khắc tử vong cuối cùng.
Bà nói: “Mấy người đó sắp dẫn tôi đi rồi, có lẽ tôi chẳng thể tự nói ra câu xin lỗi.”
Giọng Tất Minh Châu nghẹn ngào, trước giờ bà ấy thật sự chưa từng hối hận như vậy.
“Yên tâm đi, bà sẽ không chết!”
Giang Thành lấy bộ châm Kỳ Lân ra, anh vừa đâm châm xuống cơ thể Tất Minh Châu vừa nhẹ nhàng nói.
“Giang thần y, cậu nghe thấy tôi nói gì ư?”
Tất Minh Châu nghe anh an ủi thì ngạc nhiên hỏi.
“Nghe được.”
Giang Thành nói khẽ.
Anh biết khi con người sắp tử vong thì có thể tiếp xúc với một thế giới khác.
Trước đây anh chết vì cứu hỏa cũng nghe thấy giọng nói của Y Thánh.
Cũng vì vậy ngài ấy mới đưa truyền thừa cho anh, giúp anh sống lại lần nữa.
Cho nên bây giờ anh cũng nghe được tiếng của hồn Tất Minh Châu.
“Giang thần y, cậu quả nhiên không phải người thường.
Thậm chí cậu nghe được cả giọng hồn người chết, đáng tiếc tôi đã không chịu tin lời cậu.”
Tất Minh Châu nói bằng giọng hối hận.
“Vừa nãy bà nói có người muốn bắt bà đi à?”
Giang Thành dò hỏi, trước đây anh cũng chết nhưng không trải qua chuyện tương tự, chỉ nghe thấy giọng Y Thánh mà thôi.
“Đúng vậy, hình như là giọng đàn ông, mà hình như có cả giọng phụ nữ gọi tôi.”
Tất Minh Châu hơi sợ hãi.
Giang Thành ừ nhẹ, xem ra thế giới này thật sự có rất nhiều thứ không đoán được.
Có khi bởi vì mình còn sống, sau này những người đó sẽ tìm đến nhỉ?
Giang Thành sử dụng hết toàn lực, đâm chừng ba mưỡi sáu cái châm bạc xuống người Tất Minh Châu.
Mỗi châm bạc đều được rót linh khí vào, như vậy mới ổn định được hồn trên xác.
“Ổn rồi đó, bây giờ bà quay lại nằm xuống cơ thể đi.”
Giang Thành nhẹ nhàng nói.
Tất Minh Châu đồng ý, quay về nằm xuống cơ thể.
Ngay lập tức, bà ấy cảm nhận được cơn đau rùng mình.
Tất Minh Châu hô: “Đau quá!”
“Đau là tốt rồi, chứng tỏ hồn phách đang dung hợp với thân xác, chứ nếu chỉ có hồn thì sao cảm nhận được cơn đau.”
Giang Thành vội vàng an ủi.
Tất Minh Châu hiểu ngay, vừa nghĩ đến chuyện có thể sống tiếp thì bà chẳng để ý cơn đau này nữa.
Dù sao sống mới là việc quan trọng nhất.
Giang Thành sử dụng hết toàn bộ sức lực để cứu Tất Minh Châu, không chỉ vì trách nhiệm của bản thân, mà còn vì anh muốn thử xem có thể giúp hồn nhập lại xác hay không.
Dù sao anh cũng phải khôi phục thân phận của mình.
Giang Thành hiểu đây mới là bước đầu để cố định hồn phách.
Muốn cứu sống Tất Minh Châu còn phải kích thích cơ thể cô khôi phục sức sống.
Sau đó Giang Thành tiếp tục cầm châm bạc.
Ngoài phòng phẫu thuật, mọi người sốt ruột chờ đợi, không biết tình huống bên trong thế nào.
“Sao chậm như vậy, tên khốn khiếp kia đang làm gì?”
Mục Chí Long không khỏi chửi thề.
Lúc mọi người sắp mất hết kiên nhẫn, cửa phòng phẫu thuật bỗng nhiên mở ra.
Giang Thành bước ra từ bên trong, khuôn mặt anh trắng bệch, trán đổ đầy mồ hôi.
Trợ lý nữ vội vàng bước đến đỡ anh, Giang Thành lập tức ngả người vào lòng cô ấy..
Danh Sách Chương: