Anh vốn định an ủi xong Dương Mật Nhi rồi mới về nhà, nhưng anh không ngờ Hứa Tình lại gọi điện thoại tới nói Hứa Chí Quân xảy ra chuyện.
Nhịp tim của Giang Thành bỗng chốc đập mạnh, anh vội vàng hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Hiện tại một lời khó nói hết, anh mau trở về bệnh viện đi của mình đi, tình trạng của bố đang rất nguy kịch." Hứa Tình ở bên đây cũng vô cùng sốt sắng nói ngắn gọn, không chờ Giang thành trả lời đã vội vã cúp máy.
Giang Thành lập tức nhận ra được tính nghiêm trọng của vấn đề, nhất định không phải là những chuyện nhỏ nhặt kia nữa.
Anh gấp gáp nói với Dương Mật Nhi: "Nhà tôi có chuyện, tôi đi trước đây."
Dương Mật Nhi nhìn dáng vẻ khẩn trương của Giang Thành bèn vội vàng nói: "Có cần tôi cùng đi với anh hay không?"
Dương Mật Nhi ngẫm nghĩ mình đã nhận rất nhiều ân huệ từ người này rồi, cũng muốn tự mình bỏ ra chút ít công sức giúp đỡ lại anh.
"Không cần, tự tôi mới có thể giải quyết được.
Trước hết cô cứ dọn dẹp căn phòng cho gọn gàng lại đi." Giang Thành nói xong cũng vội vàng rời khỏi nhà của Dương Mật Nhi.
Giang Thành trước giờ chưa từng có trạng thái sốt sắng như vậy, dù sao đó giờ trong nhà chưa từng xảy ra chuyện gì quá mức nghiêm trọng.
Nhưng lần này không giống những lần trước, lần đầu tiên anh cảm nhận được Hứa Tình sợ sệt tới mức như thế.
Dọc đường đi, Giang Thanh liên tiếp giục tài xế chạy nhanh hơn chút, cuối cùng cũng tới bệnh viện nhân dân số một của Lư Dương.
Giang Thành lập tức gọi điện cho Hứa Tình, nhờ đó mới biết Hứa Chí Quân đã được đưa vào phòng phẫu thuật, hình như đang được phẫu thuật.
Diệp Trúc Bình và Hứa Tình đang ngồi trước phòng phẫu thuật, sốt ruột chờ đợi.
"Mẹ, mẹ yên tâm đi, bố sẽ không sao đâu." Hứa Tình an ủi Diệp Trúc Bình vừa khóc nức nở.
Mặc dù cô an ủi mẹ của mình, nhưng trong lòng của Hứa Tình đang lo lắng tới đỉnh điểm.
Dù sao thì trước giờ, cô chưa từng nghĩ bố mình sẽ xảy ra chuyện nguy hiểm tới vậy.
"Vợ!" Giang Thành vội vã chạy tới.
"Chồng!" Hứa Tình nhìn thấy Giang Thành tới, cuối cùng đau thương ở trong lòng cũng tìm được nơi để buông xõa, cô nhào vào trong lồng ngực của anh.
Dù Hứa Tình trước giờ vẫn luôn là một cô gái thời hiện đại độc lập tự chủ, thế nhưng trước cảnh nhà xảy ra chuyện lớn như thế, cô cũng thật sự không thể nào kìm chế được.
Dù sao, cô cũng chỉ là một cô gái.
"Không sao rồi, không sao rồi." Giang Thành vỗ nhè nhẹ sau lưng Hứa Tình an ủi cô.
Một lúc sau, Hứa Tình cũng dần bình tĩnh lại.
"Vợ à, bố rốt cuộc bị sao thế?" Giang Thành nhìn thấy người kia đã bình tĩnh hơn nhiều rồi mới hỏi tới.
"Bố mẹ mấy ngày nay bận với trang thiết bị của công ty, kết quả là một thiết bị trong đó không biết vì lý do gì lại phát nổ, lại đúng lúc bố đang ở gần ngay đó nên cũng bị thương." Hứa Tình nói tới đây, có chút kim không được che miệng lại.
Dù sao cô đã lớn như này rồi nhưng là lần đầu tiên nhìn thấy bố của mình phải chịu đựng loại tổn thương lớn tới vậy, cho nên đau lòng vô hạn.
"Đều tại mẹ, vốn dĩ mẹ không nên bảo ông ấy đi kiểm tra thiết bị đó, nếu mẹ không bảo ông ấy đi thì...tất cả là tại mẹ." Diệp Trúc Bình nhìn Giang Thành, vô cùng tự trách bản thân nói.
"Mẹ, chuyện như thế sao có thể trách mẹ được, đây đều là sự cố ngoài ý muốn." Giang Thành cũng an ủi Diệp Trúc Bình, nói: "Bây giờ sao rồi, bố như thế nào rồi? Là ai đang ở trong phẫu thuật?"
"Em cũng không biết, em không biết vị bác sĩ ngoại khoa đó." Hứa Tình lắc đầu nói, dù sao thì lúc cô tới đã thấy bố đang ở bên trong phẫu thuật rồi.
"Nghe đâu là bác sĩ du học ở nước ngoài vừa mới trở về, trình độ giải phẫu cũng cao siêu lắm, mẹ mới để cho làm giải phẫu." Diệp Trúc Bình là người lập tức đưa Hứa Chí Quân vào trong bệnh viện, cho nên cũng biết được một chút.
Đúng vào lúc này, có một người y tá bước ra từ trong phòng phẫu thuật, Hứa Tình nhìn thấy y tá, lập tức chạy qua hỏi: "Chào cô, bố tôi phẫu thuật ở trong đó, hiện tại là vị bác sĩ nào mổ chính vậy?"
"Bố của chị?" Y tá có biết chút về Hứa Tình, mặt thoáng kinh ngạc bố của người này sao lại phải giải phẫu.
"Người đàn ông lớn tuổi được đưa vào giải phẫu khi nãy chính là bố tôi, dường như là bị nổ làm tổn thương." Hứa Tình quan tâm hỏi.
"À, hóa ra là chúc Hứa.
Chị yên tâm đi, có rất nhiều bác sĩ ngoại khoa đều đang ở trong, hơn nữa còn có bác sĩ Tề Bác Hạo vừa mới từ Mỹ về nữa, đúng lúc đảm nhận ca mổ của bố chị." Lúc nói tới Tề Bác Hạo, y tá lộ ra vẻ mặt vô cùng sùng bái ngưỡng mộ.
"Tề Bác Hạo?"
Hứa Tình lập tức nhớ lại, trước kia y tá Kiều Hồng muốn hãm hại cô nên đã giả mạo làm bác sĩ Tề Bác Hạo trong chuyến trao đổi sinh viên ra nước ngoài, không ngờ tới anh ta lại trở về rồi.
"Đúng vậy, bác sĩ Hứa chị không nhớ rõ à? Anh ấy và chị lúc đó đều rất xuất sắc, lúc ra ngoại quốc du học trong chuyến trao đổi sinh viên đã được xếp ở vị trí đầu bảng, hơn nữa lúc ở Mỹ cũng lấy được bằng y sĩ cao cấp, cũng thu được học vị thạc sĩ y khoa." Y tá càng nói, vẻ mặt càng lộ ra nét sùng bái.
Hứa Tình cũng có thể giải thích được, người tên Tề Bác Hạo kia không lớn tuổi hơn cô bao nhiêu đã lấy được những danh hiệu cao cấp như thế, y tá có ngưỡng mộ cũng là chuyện hiển nhiên.
Người tên Tề Bác Hạo này trước đó từng thích Hứa Tình, chỉ là cô khi ấy đã kết hôn với Giang Thành rồi.
"Được, tôi biết rồi, cảm ơn cô." Hứa Tình nhìn y tá nói.
"Yên tâm đi, có Tề Bác Hạo ở đây thì bố chị sẽ không sao đâu." Y tá nói xong bèn rời đi.
Hứa Tình cũng thở phào nhẹ nhõm, quả thật nếu luận về trình độ y học thì Tề Bác Hạo rất cao siêu, nếu để anh ta phẫu thuật cho bố mình thì Hứa Tình cũng vẫn rất yên tâm.
"Sao hả? Nếu quả thật không được thì để anh vào phẫu thuật cho bố." Giang Thành đi tới hỏi Hứa Tình.
"Người giải phẫu là Tề Bác Hạo, nếu là anh ta thì em cũng vẫn rất yên tâm." Hứa Tình nhìn Giang Thành thành thật đáp.
Giang Thành cũng biết Tề Bác Hạo, tay nghề giải phẫu thật sự thì cũng tương đối cao siêu, chỉ có điều anh không xác định được Hứa Chí Quân bị thương ở chỗ nào.
Nhưng mà Giang Thành cũng không sợ, cho dù trong lúc giải phẫu có xảy ra bất trắc gì đi nữa, chỉ cần Hứa Chí Quân còn một hơi thở cuối cùng, anh cũng có thể kéo ông ra khỏi cửa tử thần.
Cho dù có như thế nào, dùng thủ đoạn ra sao, anh cũng sẽ kéo Hứa Chí Quân sống lại.
Lúc này, Giang Thành cũng nắm chặt tay Hứa Tình, cùng với Diệp Trúc Bình chờ đợi ở bên trong phòng mổ.
"Người thân của bệnh nhân." Sau khi cửa phòng giải phẫu ở ra, một vị bác sĩ có vóc dáng cao gầy bước ra, dù đeo khẩu trang nhưng vẫn có thể nhìn ra nét tuấn tú trên mặt.
Trong tay anh ta cầm theo một tờ đơn, hỏi vang.
"Là tôi." Diệp Trúc Bình vội vã chạy tới đón, hỏi: "Chồng của tôi sao rồi?"
"Đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi." Vị bác sĩ kia tháo khẩu trang xuống, lộ ra một khuôn mặt đẹp trai trắng ngần.
Giang Thành nhìn thấy tướng mạo này mới hiểu tại sao y tá trước đó lại ra vẻ sùng bái như thế, một anh chàng đẹp trai thế này, trên người còn có được bao nhiêu là chiến tích hiển hách sáng chói như kia, bảo sao lại không được y tá kia yêu thích thế chứ.
Diệp Trúc Bình nghe tin Hứa Chí Quân không nguy hiểm tới tính mạng, vội vã thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Bà nhìn Tề Bác Hạo cảm kích: "Cảm ơn cậu, cảm ơn cậu đã cứu chồng tôi."
"Cô đừng khách sáo, cứu người vốn là trách nhiệm của bác sĩ mà." Tề Bác Hạo mỉm cười nhìn Diệp Trúc Bình nói.
"Bác sĩ Tề, anh nói là bố tôi không sao nữa đúng không?" Hứa Tình đi tới cùng với Giang Thành, nhìn Tề Bác Hạo hỏi.
Tề Bác Hạo thấy Hứa Tình, trong lòng vô thức dấy lên vui mừng, chỉ là anh ta lập tức kinh ngạc nói: "Em nói gì? Người ở bên trong là bố em?"
"Đúng vậy." Hứa Tình gật đầu.
"Lúc đó anh tên thấy chú ấy họ Hứa đã có nghĩ tới em, không ngờ lại trùng hợp như vậy, lại thật là bố của em." Tề Bác Hạo lập tức vui vẻ bất ngờ nói.
"Em yên tâm đi, chú ấy đã qua cơn nguy hiểm rồi.
Dốc hết sức lực, cuối cùng cũng có thể kéo chú ấy trở lại khỏi cửa tử thần." Tề Bác Hạo nhìn khuôn mặt xinh đẹp của Hứa Tình.
Thật sự mà nói thì anh ta cũng đã từng thích Hứa Tình, dĩ nhiên muốn trên phương diện này mà ghi điểm một chút ở trong lòng của cô.
"Cám ơn anh, thật sự cảm ơn anh."
Hứa Tình lần này là thật sự rất biết ơn Tề Bác Hạo, cô duỗi tay ra, ánh mắt ngập tràn cảm kích nhìn Tề Bác Hạo.
Người ở đây nhìn thấy Hứa Tình duỗi tay ra bèn vội vã đưa tay nắm lấy đôi tay mềm mịn của cô, trong lòng cứ thế mà rối rắm một đợt.
Nắm tay thôi đã hạnh phúc vậy rồi, vậy nếu ôm được cả người sẽ còn hạnh phúc tới nhường nào nữa chứ?
"Đừng khách sáo, chúng ta trước đây đều là đồng nghiệp thân thiết của nhau mà, chút chuyện này có tính là gì." Tề Bác Hạo buông tay Hứa Tình ra, cười hỏi: "Em và chồng em.."
"Tôi đang đứng ở đây, cám ơn bác sĩ Tề đã nhớ." Giang Thành cũng tiến lên trước đứng bên cạnh Hứa Tình.
Lúc Tề Bác Hạo nhìn thấy Giang Thành cũng mở to hai mắt kinh ngạc, trước đây anh ta cũng rất đố kỵ ghen ghét Giang Thành, một nam y tá như thế dựa vào đâu mà có thể lấy được người đẹp như Hứa Tình chứ.
Nhưng bây giờ nhìn thấy Giang Thành, Tề Bác Hạo lại rất ngạc nhiên, bởi vì người kia hiện tại dù có bàn về khí chất hay vẻ ngoài đều rất khác trước kia, giống như thay đổi thành một con người hoàn toàn khác.
"Y tá Giang, anh thay đổi nhiều thật." Tề Bác Hạo nhìn Giang Thành, trong mắt vẫn hiện ra chút ghen ghét, không ngờ rằng tên y tá nam vô dụng như này vẫn còn đang chung sống với Hứa Tình.
Vốn dĩ Tề Bác Hạo nhìn vào sự vô dụng của cái tên đó, nghĩ rằng Hứa Tình nhất định sẽ chịu không nổi mà ly dị sớm thôi, tới lúc đó anh ta sẽ dang tay ôm lấy cô vào lòng.
Không ngờ tới thời điểm này, hai người đó vẫn còn chung sống với nhau.
Anh ta chỉ vừa mới trở về, vẫn chưa biết địa vị của Giang Thành hiện tại đã thay đổi như thế nào.
Hơn nữa hiện tại cũng không phải là lúc nói những lời này, Giang Thành chỉ hỏi: "Bố của tôi khi nào có thể xuất viện?"
"À, là thế này.
Mặc dù chú trai thoát được nguy hiểm tới tính mạng, nhưng hai cánh tay bị thương quá mức nghiêm trọng, cần phải cắt bỏ toàn bộ.
Tôi ra ngoài này chính là muốn tìm người nhà của bệnh nhân ký giấy xác nhận." Tề Bác Hạo cầm giấy thông báo đưa cho Hứa Tình.
"Cắt...cắt bỏ tay?"
Diệp Trúc Bình nghe thấy chuyện này, cảm giác đất trời như đổ sụp trước mắt mình.
"Nghiêm trọng như vậy sao?" Sắc mặt của Hứa Tình bỗng biến đổi, cô không ngờ rằng mặc dù thoát khỏi nguy hiểm về tính mạng như lại phải cắt bỏ đi đôi tay.
"Đúng vậy, có lẽ trước khi thiết bị nổ, tay của chú trai đang đặt ở trong đó không rút ra kịp, cho nên hai tay đều bị thương vô cùng nghiêm trọng.
Nếu như không cắt tay đi, e là toàn thân cũng sẽ bị nhiễm trùng, tới lúc đó tánh mạng cũng sẽ gặp nguy hiểm." Tề Bác Hạo vô cùng tự tin với chẩn đoán của mình.
Thế nhưng Hứa Tình và Diệp Trúc Bình vốn dĩ không có nghe được nửa chữ.
Nếu quả thật phải cắt tay bỏ, vậy Hứa Chí Quân sau này không phải sẽ trở thành kẻ tàn phế à?
Thế nhưng, nếu không cắt bỏ tay thì sẽ gặp nguy hiểm tới tính mạng, phải làm sao bây giờ?
Giang Thành đứng bên cạnh ôn tồn nói: "Có lẽ tôi có cách không cần cắt bỏ tay.".
Danh Sách Chương: