Mục lục
Chàng Rể Siêu Cấp Giang Thành
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Thấy tình huống này, Giang Thành lập tức hiểu ra là do mình đánh đứa nhỏ bị thương, chọc tức ông bô nhà người ta.

Hơn nữa Hoắc Thiên Đào này vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì, còn dẫn theo nhiều người lại đây như thế.

“Đúng, chính là nó,” Hoắc Cương vô cùng tức giận nhìn Giang Thành, chỉ là lúc này gã rõ ràng đã không còn đủ sức, hiển nhiên là do hai châm của Giang Thành làm cho thoát lực.

“Người đâu, đánh gãy hai tay hai chân thằng ranh này, biến nó thành thái giám cho tôi,” Hoắc Thiên Đào tức giận quát.

Ngay khi cấp dưới Hoắc Thiên Đào chuẩn bị ra tay, Hứa Tình lập tức chắn trước mặt Giang Thành hét lên: “Chú Hoắc, chú dựa vào đâu mà đòi làm thế với chồng tôi chứ?”
Hoắc Thiên Đào nghe thấy Hứa Tình nói, trực tiếp cười lạnh một tiếng, nói: “Dựa vào đâu hả? Cô biết thằng ranh này đã làm gì con trai tôi không?”
“Nó dùng tà thuật của nó, hại con trai tôi nửa đời sau chỉ có thể làm thái giám, tôi làm thế với nó chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?” Hoắc Thiên Đào phẫn nộ, trên trán nổi những lằn gân xanh.

Đúng thế, hôm nay khi ông ta đang chuẩn bị đi làm, không ngờ lại nhận được điện thoại con trai gọi tới cầu cứu, khi ông ta dẫn theo bác sĩ chạy tới nơi thì thấy con trai đã ngất rồi, hơn nữa sau khi khám bệnh, ông phát hiện con trai mình đã hoàn toàn không thể làm đàn ông được nữa.

Hoắc Thiên Đào cũng chỉ có một đứa con trai duy nhất là Hoắc Cương, làm như thế chính là khiến nhà họ Hoắc của ông ta tuyệt hậu, sao ông ta có thể không tức giận chứ.


“Dù tôi biết chuyện chồng tôi làm có hơi quá đáng, nhưng chú không muốn tìm hiểu tiền căn hậu quả sao?” Hứa Tình lạnh lùng hỏi.

“Hứa Tình, cái con điếm này, đến giờ mày còn thiên vị cái thằng ăn hại này hả, khụ khụ…” Hoắc Cương thấy Hứa Tình liều mạng bảo vệ Giang Thành như thế, lập tức giận dữ, bất mãn gân cổ lên quát.

Bởi vì dùng quá nhiều sức, Hoắc Cương ho sặc sụa, sắc mặt lập tức đỏ bừng, gã cũng không ngờ Giang Thành lại xuống tay độc ác như thế, tưởng tượng đến về sau mình sẽ không thể làm đàn ông được nữa, gã giận đến phát điên, chỉ muốn rút gân lột da hận Giang Thành cho hả dạ.

“Tôi giữ lại cái mạng này cho anh đã là nhân từ với anh rồi, nếu anh còn dám sỉ nhục vợ tôi thêm một câu nữa, cái mạng anh cũng không còn đâu,” Giang Thành vừa nói xong, trong mắt lóe lên một tia lạnh lẽo.

Hoắc Cương thấy ánh mắt đáng sợ kia của Giang Thành, trong lòng lập tức sợ hãi.

“Ha hả, đúng là to gan lớn mật, ngay trước mặt tôi mà cậu còn muốn tiếp tục làm hại con trai tôi, có tin tôi gọi quân đội tới giết chết cậu ngay tại đây không hả thằng ranh này,” Hoắc Thiên Đào tức đến bật cười, phẫn nộ chửi bới.

Hoắc Thiên Đào có chút thế lực ở Thành phố, ông ta quen một vài người trong quân đội, cho nên ở bên này cũng rất ít người gây sự với ông ta, cũng chính vì điều này, Hoắc Cương mới có thể lên làm phó trong Hiệp hội Trung y ở Thành phố Lư Dương.

“Chú Hoắc, chuyện gì cũng đều phải có đạo lý, tôi tới Thành phố mở họp, kết quả con trai chú lại chuốc thuốc tôi, mưu đồ gây rối tôi, nếu không nhờ chồng tôi thì chắc chắn tôi đã bị con trai chú chà đạp rồi, chẳng lẽ chuyện này không phải do con trai chú sai trước sao?” Hứa Tình trầm giọng trách cứ hỏi.

Hứa Tình nói năng hùng hồn, tức khắc khiến Hoắc Thiên Đào không biết nên phản bác thế nào.

Hoắc Thiên Đào cũng biết con trai mình là hạng người gì, để có thể có được người nó muốn, nó căn bản không từ thủ đoạn.

Cho nên lần này chắc chắn con trai ông lại làm ra trò đồi bại gì đấy với Hứa Tình nên mới bị người khác đối phó, chuyện này đúng là con trai ông đuối lý.

Nhưng Hoắc Thiên Đào nghĩ đến chuyện mình sắp tuyệt hậu, lửa giận lại lập tức bùng lên.

“Tôi không quan tâm, tóm lại bây giờ cô không sao hết, còn con trai tôi lại không thể làm đàn ông được nữa, cho nên bây giờ thằng nhãi kia phải trả giá,” Hoắc Thiên Đào lạnh lùng gào lên.

“Chú Hoắc, sao chú cũng vô lý như thế?” Hứa Tình bất đắc dĩ hét lên, đương nhiên cô biết Hoắc Thiên Đào này thật sự có thể gọi được quân đội tới, hơn nữa dù cho không gọi quân đội tới thì hiện tại bên ông ta cũng có rất nhiều người, cô cũng không dám chắc Giang Thành có gặp nguy hiểm gì không.

“Bây giờ tôi chẳng quan tâm là có lý hay vô lý, tôi chỉ muốn đòi lại công bằng cho con trai tôi,” Hoắc Thiên Đào tức giận hét lên.


“Chú không thể làm thế được, tôi là người nhà họ Hứa, anh ấy là con rể nhà họ Hứa, chú không thể động đến anh ấy,” Hứa Tình muốn dùng thế lực nhà họ Hứa ở Thành phố của mình để khiến Hoắc Thiên Đào phải suy nghĩ lại.

“Hứa Tình, cô doạ ai đấy? Ai mà chẳng biết nhà cô đã tách khỏi nhà họ Hứa ở Thành phố lâu rồi, tôi không làm gì được ông nội cô nhưng đối phó với bố cô thì chỉ đơn giản như bóp chết một con rệp thôi.


“Hơn nữa hôm nay cô cũng đừng hòng chạy, nếu con trai tôi đã coi trọng cô thì về sau cô nhất định phải hầu hạ con trai tôi, coi như bồi thường cho nó,” Hoắc Thiên Đào cười lạnh nhìn Hứa Tình, dù sao nhà Hứa Tình cũng đã tách ra khỏi nhà họ Hứa ở Thành phố, ông ta cũng không sợ đắc tội Hứa Chí Quân.

“Ông…”
Hứa Tình còn muốn nói gì đó, nhưng Giang Thành lại duỗi tay cắt ngang lời Hứa Tình, anh đã hiểu, hôm nay người này nhất định sẽ không bỏ qua cho mình.

“Đừng nói nữa, em nói đạo lý với loại người này cũng bằng không thôi,” Giang Thành nhìn Hứa Tình nói.

“Nhưng mà…”
“Không sao đâu, mọi chuyện cứ giao cho anh giải quyết, em là vợ của anh, chuyện này em không cần ra mặt,” Giang Thành mỉm cười nhìn Hứa Tình nói.

Hứa Tình nghe Giang Thành nói, trong lòng cô nghẹn ngào, dù sao thì trước đây cô đã khiến Giang Thành phải chịu bao oan ức, hơn nữa Giang Trừng đã cứu cô không biết bao nhiêu lần, cô cũng muốn làm gì đó cho Giang Trừng, nhưng lại không làm được gì hết, có điều cô vẫn cảm nhận được cảm giác an toàn như trước khi nhìn vào đôi mắt trong veo của Giang Trừng.

“Thằng nhãi con, chết đến nơi rồi còn dám dõng dạc như thế,” Hoắc Thiên Đào hoàn toàn không để Giang Thành vào mắt, ngược lại thấy Giang Thành bình tĩnh như thế, ông ta lại càng phẫn nộ.

“Bố, bố đừng nói nhảm với nó nữa, nó chỉ là thằng con rể ăn hại ở rể nhà Hứa Tình thôi,” Hoắc Cương tức giận nhìn Giang Thành quát.


Hoắc Thiên Đào đương nhiên cũng biết Giang Thành không có ô dù gì, Thành phố bên này là địa bàn của ông ta nên ông ta mới dám ngang ngược như thế với Giang Thành.

“Họ Hoắc, nếu giờ ông xin lỗi và nhận sai với vợ tôi, tôi có thể tha cho ông, ông thấy thế nào?” Giang Thành che Hứa Tình ra đằng sau mình, thản nhiên nói với Hoắc Thiên Đào.

Hoắc Thiên Đào lập tức bị lời nói của Giang Thành làm cho sững sờ, ông ta còn tưởng mình nghe lầm, tình hình đã như thế này mà thằng ranh bên kia còn yêu cầu mình xin lỗi sao?
“Ranh con, mày sợ quá nên ngu luôn rồi hả? Đến nước này rồi mà còn bảo tao phải xin lỗi?” Hoắc Thiên Đào tức giận mắng Giang Thành.

“Lên hết cho tôi, ai đánh gãy tay chân nó trước, tôi có thưởng lớn!” Hoắc Thiên Đào tức giận gầm lên.

Ngay lập tức, những người mà Hoắc Thiên Đào mang theo lao về phía Giang Thành, Hứa Tình cũng lo lắng nắm chặt tay áo của Giang Thành.

Giang Thành thấy vậy thì lạnh lùng nhìn chằm chằm Hoắc Thiên Đào, nếu phải ra tay, vậy bắt giặc phải bắt vua trước.

Nhưng Giang Thành còn chưa kịp làm gì, đột nhiên một chiếc xe quân sự chạy tới, trực tiếp chắn trước mặt Giang Trừng, một người mặc quân phục xuống xe.

 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK