“Rất nhiều người nước ngoài? Chỉ tên tìm tôi?” Giang Thành hơi ngạc nhiên hỏi, anh không nhớ mình đã từng kết bạn với người nước ngoài nào, chỉ có Alicia trước mắt và Gela gặp qua lúc trước mà thôi.
“Đúng vậy, tôi hy vọng cậu sẽ sớm trở lại.” Thẩm Băng nói luôn qua điện thoại.
“Tôi biết rồi,” Giang Thành đồng ý rồi cúp điện thoại.
“Anh Giang? Anh có việc gì sao?”
Alicia nhìn thấy thái độ này của Giang Thành giống như có việc gấp phải rời đi, vội vàng hỏi.
“Viện trưởng Thẩm nói có rất nhiều người nước ngoài tới tìm tôi, cô ấy yêu cầu tôi trở về,” Giang Thành đứng dậy nói với Alicia.
“Tôi biết ngay mà, chắc chắn là có người biết anh chữa hết bệnh cho ông Steve, nên họ cũng tới tìm anh hỏi về phương pháp chữa trị đây mà,” Alicia lập tức nghiêm túc nói với Giang Thành.
Cô vốn tưởng mình là người đầu tiên biết tin tức quan trọng này, không ngờ nhanh như thế đã có công ty y tế phương Tây khác biết được.
Giang Thành gật đầu, sau đó cùng Alicia trở về bệnh viện, Giang Thành vừa đến cửa bệnh viện lập tức trông thấy Tiêu Chấn, một cựu binh giải ngũ lúc trước từng được anh chữa trị cho.
“Anh Tiêu Chấn? Sao anh lại tới đây?” Giang Thành nhìn thấy Tiêu Chấn lập tức ngạc nhiên hỏi, lần trước mấy vệ sĩ mà Lục Vân Phi phái đến cưỡng ép mời Giang Thành trở về chính là bị Tiêu Chấn đánh chạy.
“Giang thần y, tôi có hai người anh em cựu binh bị thương giống tôi, muốn nhờ cậu chữa trị cho họ, tôi hỏi cô Duẫn Nhi thì biết cậu ở bệnh viện này nên tôi qua đây trước,” Tiêu Chấn cảm kích nhìn Giang Thành nói.
“Được, chúng ta đi vào trước đi,” Giang Thành dẫn Tiêu Chấn cùng đi vào bệnh viện, khi trở về đến phòng làm việc, anh nhìn thấy hai người đàn ông vạm vỡ, khung xương cao lớn, mặc áo khoác da màu đen, người đàn ông tóc vàng đeo kính râm đang ngồi trong phòng làm việc của anh.
“Bác sĩ Giang, chào anh,” Một người đàn ông nước ngoài nhìn thấy Giang Thành bước vào thì nhanh chóng đứng dậy bắt tay chào hỏi, anh ta khá thông thạo tiếng Trung.
“Anh biết tôi à?” Giang Thành có chút ngạc nhiên bắt tay với anh ta, hỏi.
“Đương nhiên, bác sĩ Giang có y thuật cao siêu, căn bệnh vốn là bài toán khó đối với nền y học thế giới như của ông Steve anh cũng giải quyết được, đương nhiên tôi phải biết anh rồi,” Người đàn ông cười và khen ngợi Giang Thành.
Người đàn ông đang nói bỗng chợt nhớ ra điều gì đó, anh ta lấy ra một tấm danh thiếp từ trong ngực, đưa cho Giang Thành và nói: "Tôi là Mondi, là bạn của cô Gela, cũng là giám đốc kỹ thuật của Công ty Sinh học và Y tế Ether Tây Âu.
Vị này là Tiger, phụ trách chi nhánh công ty chúng tôi ở Trung Quốc.
"
“Chào các anh,” Giang Thành cười, bắt tay với hai người, trong lòng thầm nghĩ thật sự bị Alicia đoán trúng rồi, quả nhiên là đến vì anh đã chữa khỏi bệnh cho ông Steve.
“Là thế này, chúng tôi nghe cô Gela nói, anh đã chữa khỏi bệnh xơ cứng teo cơ một bên cho ông Steve bằng một kỹ thuật Trung y, cho nên chúng tôi cố ý tới để mua bằng sáng chế của anh về kỹ thuật này,” Mondi nhìn Giang Thành một cách đầy tôn trọng nói.
“Mua lại kỹ thuật?”
Giang Thành khẽ cau mày, hỏi.
"Đúng vậy, bệnh xơ cứng teo cơ một bên được xem là một căn bệnh nan y.
Một khi kỹ thuật của anh được mở rộng ra bên ngoài, lợi ích mà nó đem lại là không thể đong đếm được.
Anh yên tâm, chúng tôi có thể chia cho anh một nửa tổng số lợi nhuận kiếm được,” Ánh mắt Mondi sáng ngời nhìn Giang Thành, dáng vẻ kia giống như thấy cả núi tiền đang nhào về phía mình.
Trên thực tế, một khi kỹ thuật chữa bệnh xơ cứng teo cơ bên của Giang Thành thật sự được trao quyền cho tổ chức này, nó sẽ khiến tên tuổi của tổ chức này được nâng cao trên trường quốc tế, làm tăng giá trị cổ phiếu, còn khiến cả lợi nhuận thu về tăng cao nữa, đều là những lợi ích vô cùng to lớn, đến lúc đó thật sự có thể nói là cầm tiền đến mỏi tay.
“Ngại quá, tôi cũng không có ý định bán kỹ thuật này, khiến các anh thất vọng rồi,” Giang Thành cười nhạt nói.
Mondi và Tiger đều sửng sốt, lập tức liếc mắt nhìn nhau, họ nghĩ Giang Thành chê ít tiền, Mondi lập tức bổ sung nói: "Bác sĩ Giang, có thể anh đã hiểu lầm.
Chúng ta chia lợi nhuận 50: 50, tôi đảm bảo mỗi năm anh sẽ nhận được 1 tỷ Euro, anh thấy sao?”
1 tỷ đồng, còn là đồng Euro nữa, đây có thể xem là một con số trên trời, bọn họ tin sau khi Giang Thành nghe được con số cụ thể này chắc chắn sẽ dao động.
Tuy nhiên, Giang Thành vẫn lắc đầu, nói: "Chuyện này không liên quan gì đến tiền bạc, khi còn học y, tôi đã nghe rất nhiều điều tai tiếng về công ty của anh, sau khi nắm được kỹ thuật chân chính, các anh sẽ làm giả kỹ thuật và bán cho các công ty y tế khác, sự kiện kỹ thuật y khoa giả của Barcelona là do công ty các anh gây ra đúng chứ? "
Nghe lời Giang Thành nói, sắc mặt của Mondi và Tiger đỏ bừng, bởi vì đúng là công ty của bọn họ đã từng xảy ra nhiều sự việc tương tự, thuốc giả và vắc xin giả, chỉ cần có lãi thì công ty của bọn họ sẽ làm.
“Đây là giả và không liên quan gì đến công ty của chúng tôi hết,” Mondi thẹn quá hoá giận nói: “Bác sĩ Giang, hôm nay anh phải đưa bằng sáng chế độc quyền kỹ thuật này cho chúng tôi, không muốn cũng phải đưa”.
Hôm nay Mondi hạ quyết tâm, cho dù dùng phương pháp gì cũng phải cướp bằng được bằng sáng chế kỹ thuật này từ tay Giang Thành.
Nghe Mondi nói vậy, sắc mặt Giang Thành lập tức trở nên lạnh lẽo, anh nói: “Thái độ này của anh là sao, anh đang uy hiếp tôi hả?”
Mondi cũng cười lạnh một tiếng, nói: “Bác sĩ Giang, anh có biết ai chống lưng cho công ty chúng tôi không? Những gì tôi nói không phải là uy hiếp anh, nếu anh không đồng ý, hậu quả sẽ không phải là thứ mà một bác sĩ nhỏ nhoi như anh có thể gánh vác được."
“Thế sao? Vậy thì tôi cứ muốn thử xem, tôi không ký hợp đồng, các người có thể làm gì tôi?" Giang Thành ghét nhất những kẻ trục lợi từ y dược, bất chấp mọi thủ đoạn để kiếm tiền.
“Anh…!”
Mondi lập tức phẫn nộ muốn ra tay, thậm chí những vệ sĩ mà họ mang theo cũng tiến lên một bước với ánh mắt tức giận, nhưng ngay lúc này, Tiger, người chưa từng lên tiếng nhìn thấy Tiêu Chấn, vội vàng đưa tay ngăn Mondi lại.
“Bác sĩ Giang, nếu cuộc nói chuyện hôm nay của chúng ta đã kết thúc trong sự không vui thì chúng tôi xin phép đi trước, nếu có cơ hội, chúng tôi sẽ lại tìm anh nói chuyện thêm lần nữa,” Tiger nói xong lập tức dẫn Mondi và những người khác cùng nhau ra khỏi văn phòng của Giang Thành.
“Anh Giang, lần này anh chọc phải hoạ lớn rồi,” Alicia thấy đám người Mondi đi ra ngoài mới vội vàng nói với Giang Thành.
“Làm sao?” Giang Thành bình tĩnh hỏi.
"Công ty Sinh học và Y tế Ether là một công ty được băng đảng xã hội đen ở Ý chống lưng, lý do bọn họ có quá nhiều vụ bê bối như thế mà vẫn tồn tại được trên trường quốc tế là vì băng đảng xã hội đen kia quá quyền lực.
Nếu anh đắc tội bọn họ như thế, chắc bọn họ sẽ trả thù anh.” Alicia vô cùng sốt ruột và lo lắng nhìn Giang Thành nói.
Dù sao Alicia cũng ở Anh, cho nên cô biết rất rõ về công ty y tế này, ngay cả Viện Y học Hoàng gia Anh cũng không dám dây vào họ chứ đừng nói là mình Giang Thành.
“Cô Alicia, nếu là ở đất nước của cô thì có thể sẽ phải lo lắng đến điều đó, nhưng đây là Trung Quốc, kẻ nào dám xâm phạm Trung Quốc thì đều sẽ bị trừng phạt dù có ở xa đến đâu." Giang Thành nói rất hùng hồn.
“Tôi biết, nhưng anh Giang, tôi sợ bọn họ sẽ âm thầm giở trò hại anh,” Dù sao Giang Thành cũng từng cứu Alicia, cho nên cô cũng không mong Giang Thành xảy ra chuyện.
“Tôi?”
Giang Thành cười lạnh một tiếng, nói: "Nếu như bọn họ không tới trêu chọc tôi thì có thể bỏ qua, nhưng nếu bọn họ dám trêu chọc tôi, bọn họ chắc chắn sẽ phải hối hận."
Tiêu Chấn cũng nói: “Bác sĩ Giang yên tâm, chỉ cần có tôi ở đây, bọn họ sẽ không thể nào làm anh bị thương dù là mảy may.”
Giang Thành cũng cảm kích nhìn Tiêu Chấn.
Khi Mondi và Tiger cùng ra khỏi bệnh viện và vào trong xe, Mondi lập tức nhìn Tiger và hỏi: "Tại sao anh lại bảo tôi đi? Tôi nghĩ dùng vũ lực để đối phó với tên bác sĩ không biết tốt xấu kia là cách tốt nhất,”
Vẻ mặt Tiger nghiêm nghị nói: "Tôi cũng biết dùng vũ lực đối phó sẽ càng tốt hơn, nhưng người đàn ông có sẹo đứng đằng sau anh ta thật sự không phải dạng vừa."
“Thì sao? Chẳng lẽ bốn người chúng ta không phải là đối thủ của người đó sao?" Mondi cũng không ngờ bên người Giang Thành còn có cao thủ như vậy.
“Đừng nói là bốn người chúng ta, e là có gấp đôi lên cũng không phải đối thủ của người nọ,” Tiger rất có tự tin với phán đoán của mình, gã trầm giọng nói.
Mondi nghe vậy lập tức khiếp sợ, nói: “Không thể nào.
Tôi đã điều tra anh ta rồi.
Anh ta không có bối cảnh gì hết, thậm chí trước kia chỉ từng làm một nam y tá chăm sóc cho người khác, bây giờ thì đi ở rể, sao bên người anh ta lại có cao thủ được chứ?”
Sắc mặt Tiger rất nghiêm trọng, nói: "Nếu tôi đoán không nhầm, người này hẳn là con trai của một gia tộc bí ẩn nào đấy.
Thông tin chúng ta tìm được chỉ là thông tin bị bóp méo để che mắt người đời thôi.”
“Vậy thì chúng ta phải làm gì bây giờ?” Mondi rất không cam lòng, rõ ràng chỉ cần giành được độc quyền cái bằng sáng chế này thì nửa đời sau gã có thể sống sung sướng mà không cần lo nghĩ bất cứ điều gì nữa.
"Án binh bất động, bình tĩnh theo dõi trước đã.
Chắc chắn bác sĩ kia sẽ có lúc ở một mình, đến khi đó, chúng ta sẽ cho gã nếm mùi đau khổ,” Tiger nói, ánh mắt loé lên tia sáng lạnh lẽo, với tư cách là giám đốc chi nhánh ở Trung Quốc, đương nhiên gã sẽ càng khao khát có được kỹ thuật này hơn bất cứ ai hết.
“Cô Alicia, cô chắc chắn muốn học y thuật chữa khỏi bệnh cho ông Steve với tôi à?” Giang Thành nhìn Alicia hỏi.
“Đương nhiên, tôi khác với đám người vừa rồi, tôi thực sự làm điều đó vì lợi ích của những người bình thường,” Alicia nghiêm túc nói.
Giang Thành đương nhiên tin tưởng Alicia, tuy cô gái ngoại quốc này có tham vọng cạnh tranh rất mạnh nhưng cô vẫn có tấm lòng của một thầy thuốc trong việc chữa bệnh cứu người, khác hẳn với công ty y tế hiểm độc chỉ biết trục lợi kiếm tiền vừa rồi.
“Hơn nữa lúc trước anh cũng đồng ý nói cho tôi rồi,” Alicia bĩu môi nhìn Giang Thành nói.
“Chuyện này là thật, nhưng nếu cô muốn học được thì e là phải theo tôi học Trung y mấy năm đấy, được nhận một học sinh ngực...!À không, là học sinh ngoại quốc giỏi như cô, tôi cũng rất sẵn lòng,” Ánh mắt Giang Thành liếc qua cúp ngực đầy đặn của Alicia, vừa rồi suýt nữa anh đã nói sai rồi.
“Bảo tôi làm học sinh của anh?” Alicia lập tức trợn to mắt nhìn anh, cô chính là Hội trưởng Hiệp hội Viện Y học Hoàng gia Anh, nếu ở Trung Quốc nhận một bác sĩ Trung y làm thầy thì đến lúc về chẳng phải sẽ khiến người ta cười sái quai hàm sao.
“Đương nhiên, hơn nữa còn tuỳ vào năng lực của cô, học nhanh thì ba năm, mà chậm thì bảy, tám năm cũng là chuyện bình thường,” Giang Thành mỉm cười nói.
Alicia vừa nghe đến đây thì càng tức giận, bộ ngực đồ sộ của cô phập phồng kịch liệt, ngay lúc cô vừa định nói gì đó thì đột nhiên có hai người đàn ông ăn mặc giản dị từ ngoài bước vào..
Danh Sách Chương: