Chủ nhiệm Trần đang định rút kim châm tiếp thì sắc mặt chợt thay đổi.
Hô hấp của Lan Lan vốn dĩ đang ổn định bất chợt trở nên dồn dập, trên mặt lộ ra vẻ đau đớn, đồng thời khóe miệng tràn ra một chút máu.
“Chuyện này là thế nào? Ông đã làm gì?” Trương Diễm Hoa nhìn thấy con gái mình như vậy thì vội vàng hét lên với chủ nhiệm Trần.
Chủ Nhiệm Trần cũng bị dọa đến mặt cắt không còn một giọt máu, vội nói: “Tôi… tôi chỉ làm theo lời bà, rút mấy cây kim châm ra.”
“Ai bảo ông rút hả? Tôi bảo ông rút mấy cây kim châm đó sao? Mau cứu con gái tôi đi, ông nhìn xem, con bé lại nôn ra máu rồi.” Trương Diễm Hoa cuống cuồng nói.
“Thước đại sư, Thước đại sư!”
Chủ nhiệm Trần vừa hét vừa chạy ra ngoài, vừa hay Thước đại sư đang cùng Phương Kiến Quốc đi vào, nhìn thấy tình trạng của Lan Lan cũng vô cùng kinh ngạc.
“Chuyện gì thế này?” Thước đại sư chau mày hỏi.
“Vừa… vừa nãy cô Phương đã ổn định, bà Phương bảo tôi rút kim châm trên người cô ấy ra.
Ai ngờ vừa mới rút ra mấy cây thì cô ấy đã thành ra như vậy.” Chủ nhiệm Trần mồ hôi túa ra như mưa, giải thích.
Thước đại sư tiến lên trước kiểm tra một chút, gương mặt lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.
Châm pháp phức tạp như vậy ông chưa từng nghe nói đến, ấy vậy còn do một y tá nam thực hiện, cho dù là ông cũng không thể làm được.
Sau đó, ông ngay lập tức tỏ ra tức giận, nói: “Tính mạng cô Lan Lan ngàn cân treo sợi tóc, hoàn toàn dựa vào những kim châm này để lưu thông mạch máu, vậy mới giữ được tính mạng, sao ông lại dám rút ra.”
Chủ nhiệm Trần nghe vậy thì lập tức nhìn về phía Trương Diễm Hoa, vội nói: “Không phải tôi muốn rút, là bà Phương bảo tôi làm.”
“Ông nói bậy gì vậy?” Trương Diễm Hoa trừng mắt, nói.
Mặc dù chủ nhiệm Trần biết nói như vậy sẽ đắc tội với Trương Diễm Hoa, nhưng còn hơn là rước họa vào thân nếu cô chủ nhà họ Phương chết.
Chủ nhiệm Trần cũng không dám cãi lại nữa.
Trương Diễm Hoa luống cuống: “Không phải chỉ là mấy cây kim châm thôi sao.
Thước đại sư, ông mau cắm lại là được thôi mà.”
“Cách thức châm cứu này đâu có đơn giản như những gì nhìn thấy đâu, người hạ châm phải tìm đúng ***** **, nông sâu phải phù hợp và truyền chân khí vào, tất cả đều liên quan tới nhau.
Nếu hạ châm tùy tiện sẽ chỉ có hại chứ không có lợi.”
Thước đại sư lắc đầu cười khổ: “Huống hồ, châm pháp phức tạp như vậy tôi cũng không thể sánh kịp.”
Thấy tình hình của Lan Lan ngày càng nghiêm trọng hơn, Trương Diễm Hoa cũng hoảng hốt, hét vào mặt Thước đại sư: “Ông là ngôi sao sáng trong Y Học gì chứ.
Nhà họ Phương chúng tôi đã tài trợ cho ông nhiều như vậy mà ông còn chẳng bằng một y tá nam.
Tôi thấy ông chỉ có hư danh mà thôi.”
“Im miệng!” Phương Kiến Quốc vội hét lên với Trương Diễm Hoa.
Nghe những lời này, trong lòng Thước đại sư nổi trận lôi đình.
Nói thế nào thì ông cũng có địa vị rất cao tron giới Y học, đã bao giờ chịu sự sỉ nhục như thế này đâu.
“Nếu bà Phương đã không xem lão phu ra gì thì lão phu rời đi vậy, hừ!”
Lời vừa dứt, Thước đại sư liền phẩy tay áo bỏ đi.
Phương Kiến Quốc vội nói: “Thước đại sư bớt giận.
Xin Thước đại sư hãy nói rõ, rốt cuộc phải làm sao mới có thể cứu con gái tôi.”
“E rằng chỉ có người thanh niên kia mới có thể cứu sống được Lan Lan thôi.” Thước đại sư nén giận, nói.
Phương Kiến Quốc nghĩ đến vợ mình không nể mặt ai lại đi đắc tội với ân nhân cứu mạng thì tức đến ngứa răng ngứa lợi.
Ông ta hung dữ trừng mắt nhìn Trương Diễm Hoa: “Xem xem bà đã làm ra chuyện ngu ngốc gì đi.”
“Tôi làm sao nào? Chẳng phải vì tôi thương con sao.” Trương Diễm Hoa vẫn không nhận sai: “Tôi đi tìm tên nhóc đó trở lại để cắm mấy cây kim châm vào.”
“Thế nào rồi?” Hứa Tình nhìn thấy Giang Thành bước ra từ phòng phẫu thuật thì liền lo lắng hỏi.
“Đã giữ được mạng rồi, những cái khác thì cứ mặc cho số phận vậy.” Giang Thành nhìn Hứa Tình nói: “Đi làm thủ tục ra viện thôi.”
Hứa Tình nghe vậy thì gương mặt đầy vẻ kinh ngạc nhìn Giang Thành.
Mặc dù nhân phẩm của chủ nhiệm Trần không tốt nhưng khả năng thực hiện phẫu thuật vẫn rất tốt.
Ca phẫu thuật mà chủ nhiệm Trần không dám nhận, không ngờ Giang Thành lại hoàn thành được.
Hứa Tình thở phào một hơi, nói: “Em đi làm thủ tục, anh quay về đi thay đồ đi.”
Nói rồi Hứa Tình liền xoay người rời khỏi, Giang Thành cũng chuẩn bị về phòng bệnh thay đồ.
Cũng ngay lúc này chủ nhiệm Trần chạy đuổi theo từ phòng phẫu thuật ra, gọi với Giang Thành: “Giang Thành, Giang Thành, cậu đừng đi.”
Chủ nhiệm Trần cũng không ngốc, cho dù nói thế nào thì vừa nãy kim châm là do ông ta rút ra.
Nếu như cô chủ nhà họ Phương thật sự xảy ra vấn đề thì bản thân ông ta có thể sẽ gánh vác không nổi.
Bây giờ chỉ có Giang Thanh mới cứu được cô ấy.
“Chủ nhiệm Trần có chuyện gì sao?” Giang Thành lạnh lùng nói.
“Chuyện là thế này, người anh em Giang Thành, vừa nãy lúc tôi chăm sóc cô Lan Lan không cẩn thận đụng trúng mấy cây kim châm làm nó rơi mất.
Làm phiền cậu giúp tôi châm lại, được chứ?” Chủ nhiệm Trần tươi cười giả tạo.
Giang Thành cười lạnh một tiếng: “Chủ nhiệm Trần, một y tá thực tập như tôi đến chứng chỉ hành nghề cũng không có thì có tư cách gì mà khoa tay múa chân với ông? Vả lại tôi có tư cách gì để trị liệu cho cô Lan Lan nữa đây? Đúng không? Tôi còn phải xuất viện nữa nên đi trước đây.”
Nói rồi Giang Thành chuẩn bị rời đi.
Những lời này chính là những lời vừa rồi chủ nhiệm Trần đã nói với Giang Thành, bây giờ anh trả lại nguyên vẹn.
Chủ nhiệm Trần nghe Giang Thành nói vậy lập tức tiến lên trước để cản Giang Thành.
Ông vươn tay kéo lấy cánh tay của Giang Thành, hối hận muốn chết: “Giang Thành, anh Giang, tôi sai rồi, lúc trước tôi không tốt.
Là tôi ăn nói không phải, cậu đừng so đo với tôi.
Hiện tại chỉ có cậu mới có thể cứu tôi thôi.”
Nói rồi một tay chủ nhiệm Trần kéo lấy Giang Thành, tay còn lại thì tát lên mặt mình, chỉ mong Giang Thành có thể cứu mình.
“Nhóc con, chẳng phải cậu muốn tiền sao? Làm giá gì chứ.” Trương Diễm Hoa bước ra từ phòng phẫu thuật nói với Giang Thành: “Cậu có biết chỉ cần một câu nói của nhà họ Phương chúng tôi thì có bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng muốn tranh giành nhau để điều trị cho con gái tôi không? Một y tá thôi mà, đừng có không biết điều như vậy!”
"Vậy sao? Vậy bà Phương đi tìm người khác đi.
Năng lực của tôi có hạn, không thể điều trị cho con gái bà được.” Giang Thành lạnh giọng nói.
Giang Thành ghét nhất là những kẻ cậy thế ức hiếp người khác, cho rằng mình danh giá rồi vênh mặt hất hàm sai khiến người khác.
Đặc biệt là đang cần cầu xin người khác nhưng vẫn kênh kiệu như vua chúa vậy.
“Trương Diễm Hoa! Bà muốn nhìn thấy con gái chết thì bà mới cam lòng phải không?”
Phương Kiến Quốc biết với tính cách của Trương Diễm Hoa kiểu gì cũng xảy ra chuyện.
Quả nhiên, vừa mới ra ngoài xem thử thì thấy bà ấy vẫn mang thái độ ban ơn với ân nhân cứu mạng con gái mình.
Phương Kiến Quốc thấy Thước đại sư còn phải khen ngợi y thuật của Giang Thành thì biết chàng thanh niên này chắc chắn là truyền nhân của cao nhân.
Người vợ không biết phải trái này của mình vẫn dùng thái độ đó thì quả thật là muốn hại chết con gái mình.
Trương Diễm Hoa cũng bị tiếng quát của Phương Kiến Quốc làm giật mình.
Từ trước đến nay bà chưa từng bị Phương Kiến Quốc la, lần này xem ra Phương Kiến Quốc thực sự tức giận rồi, Trương Diễm Hoa lập tức im miệng.
Phương Kiến Quốc đến trước mặt Giang Thành, cung kính nói với Giang Thành: “Người anh em, trước đây là do vợ tôi có mắt nhưng không thấy Thái Sơn.
Cậu đã cứu con gái tôi mà bà ấy còn thái độ như vậy, xin cậu bớt giận.”
“Vợ ông đã nói rồi, tôi không xứng cứu con gái ông.
Bà ấy còn bảo chủ nhiệm Trần đuổi việc tôi.
Tôi là một người sắp bị đuổi việc, có tư cách gì để cứu con gái ông chứ.” Giang Thành lạnh lùng đáp.
Bình thường Trương Diễm Hoa ngang ngược chuyên quyền đã thành thói, thường xuyên không coi ai ra gì, cứ nghĩ chỉ cần có tiền là có thể giải quyết được tất cả.
Nhưng chuyện đang xảy ra bây giờ thì thực sự đến tiền cũng không thể giải quyết được.
Một y tá lại từ trong phòng phẫu thuật chạy ra, nôn nóng nói: “Tình trạng bệnh nhân lại chuyển biến xấu rồi, máu trong miệng không ngừng trào ra.”
Trương Diễm Hoa thấy tình hình hiện tại thực sự đã quá cấp bách.
Nếu như người này không chịu cứu thì con gái yêu của bà sẽ chết mất.
Truyện Cung Đấu
Nghĩ vậy Trương Diễm Hoa liền vội tiến lên trước kéo chặt cánh tay của Giang Thành, rồi trực tiếp quỳ xuống: “Cậu em này, xin lỗi cậu, thái độ của tôi không đúng.
Tôi biết tôi sai rồi, nhưn tôi thật sự sốt ruột muốn cứu con gái mà thôi.
Tôi xin cậu, hãy cứu lấy con bé…”
Giang Thành cũng không phải là người nhẫn tâm, chỉ là đang giận người phụ nữ kiêu căng độc đoán này thôi.
Nghĩ đến dáng vẻ đáng thương của Lan Lan trong phòng phẫu thuật, Giang Thành cũng mềm lòng.
Lương y như từ mẫu, dù sao cũng là một mạng người, bản thân còn không ra tay e rằng sẽ quá muộn.
Giang Thành thở dài, cúi đầu nói: “Được, tôi sẽ châm lại những cây kim châm còn thiếu.
Nhưng lần này bà còn làm bậy thì thần tiên cũng cứu không được gái bà đâu.”
“Cảm ơn, cảm ơn cậu!”
Trương Diễm Hoa vui mừng đến rớt nước mắt, vội vàng nói cảm ơn.
Giang Thành quay trở vào phòng phẫu thuật, tiến hành châm cứu thêm lần nữa.
Tình trạng của Lan Lan cuối cùng cũng ổn định trở lại.
Nhìn thấy con gái khôi phục tình trạng bình thường trở lại, Phương Kiến Quốc và Trương Diễm Hoa mới thực sự an tâm.
“Bác sĩ Lâm, cảm ơn cậu đã cứu con gái tôi, đây là chút lòng thành, cậu nhận giúp cho!”
Nói rồi Phương Kiến Quốc lấy một tờ chi phiếu trong túi ra, con số viết trên đó là một triệu nhân dân tệ.
Trước giờ Giang Thành chưa từng nhìn thấy nhiều tiền như vậy.
Dẫu sao thì thu nhập trong nhà vốn dựa vào việc bán bánh crepe trái cây.
Bố mẹ ở nhà có bán bánh crepe trái cây cả đời cũng không kiếm nổi một triệu tệ.
Mặc dù tiền rất nhiều nhưng Giang Thành không nhận mà đưa tay đẩy lại, nói: “Chủ tịch Phương khách sáo rồi, cứu người là bổn phận của bác sĩ, tiền thì không cần đâu.”
Phương Kiến Quốc suy nghĩ, thanh niên có bản lĩnh cao siêu như vậy chắc chắn sẽ không để ý mấy thứ vật ngoài thân như này.
Đưa tiền mặt lại thể hiện ra ông là một người quá nông cạn.
Ông ta vội cất chi phiếu đi rồi lấy ra một tấm thẻ màu vàng từ một cái túi khác đưa cho Giang Thành: “Thế này đi, cậu nhận tấm thẻ này đi, bên trong không có tiền, chỉ là một tấm thẻ VIP mà thôi, cậu có thể sử dụng miễn phí mọi dịch vụ thuộc chuỗi doanh nghiệp của chúng ta.
Cuộc sống sau này sẽ thuận tiện hơn.”
Giang Thành cũng biết, sản nghiệp của tập đoàn Phương Nguyên có khắp nơi trong thành phố Lư Dương, cho dù là giải trí hay là nhà hàng khách sạn..., phương diện nào cũng đều có đủ.
Có thể nói có tấm thẻ này thì sống ở thành phố Lư Dương hoàn toàn không cần tiêu đến tiền.
Quả thực tặng thứ này so với tặng chi phiếu dễ coi hơn nhiều, còn không cảm thấy nông cạn nữa.
Giang Thành nhận tấm thẻ vàng, nói: “Vậy tôi xin cảm ơn chủ tịch Phương.”
Nhìn thấy Giang Thành nhận tấm thẻ vàng, Phương Kiến Quốc thở phào một hơi.
Có thể kết giao với người có y thuật cao như vậy là một chuyện tốt.
Sau khi nói vài câu đơn giản, Phương Kiến Quốc bèn rời đi chăm sóc con gái.
Chủ nhiệm Trần ở bên cạnh nhìn thấy Phương Kiến Quốc đi rồi, vội vàng đến bên cạnh Giang Thành, cười ngượng ngùng: “Giang Thành này, tôi đã biết cậu không phải là người tầm thường từ lâu rồi mà, chuyện này....”
Không đợi chủ nhiệm Trần nói xong, Giang Thành liền ngó lơ ông ta rồi đi thẳng về phía phòng bệnh của mình.
Chủ nhiệm Trần bị dội gáo nước lạnh thì xấu hổ một phen..
Danh Sách Chương: