“Tranh của anh cũng là Bách Tuấn? Sao có thể như vậy chứ?”
Hoắc Cương nghe thấy lời nói của Giang Thành thì khiếp sợ đứng dậy, lẽ ra bức tranh này chỉ có một cái mới đúng, tại sao chỗ Giang Thành cũng có một bức.
“Thưa thiếu gia Hoắc, chuyện này còn không đơn giản sao, chắc chắn bức tranh đó là giả.” Hứa Chí Quốc đứng bên cạnh lạnh lùng nói.
“Đúng vậy, người nghèo thì sao có thể sở hữu tranh quý.” Hoắc Cương thở phào nhẹ nhõm, anh ta tốn hơn ngàn vạn tệ để mua tranh, sao là hàng giả được chứ.
“Giang Thành, bức tranh này của con…”.
Ngôn Tình Ngược
Hứa Chí Quân nghe Giang Thành nói rằng bức tranh của anh cũng là Bách Tuấn thì kinh hãi.
Dù sao lúc nãy ông ấy cũng xác nhận tranh của Hoắc Cương là bản vẽ gốc rồi, vậy đồ của Giang Thành chỉ có thể là hàng nhái.
“Bố à, bố yên tâm đi, bức tranh này của con tuyệt đối là hàng thật.” Giang Thành an ủi Hứa Chí Quân.
Đương nhiên Hứa Chí Quân tin tưởng con rể của mình, bèn vội vàng bước đến nhìn kỹ, sau đó mừng rỡ nói: “Là đồ thật, đúng là đồ thật.”
“Bác có ý gì? Nếu đấy là hàng thật, nghĩa là đồ của cháu là hàng nhái ư?” Hoắc Cương lập tức lạnh giọng.
“Anh không tin hả? Vậy anh có thể tự nhìn.” Giang Thành cười nhạt.
“Hừ, tôi cũng muốn nhìn xem bức tranh của anh như thế nào.”
Hoắc Cương cười nhạt, đứng dậy đi về phía bức tranh được Giang Thành mang đến.
Khi Hoắc Cương nhìn thấy bức tranh Bách Tuấn của Giang Thành, ánh mắt anh ta sáng ngời bởi vì bức tranh thật sự không bình thường.
Phong cách tổng thể mạnh mẽ, tròn nét và tràn đầy sức sống, nét mực tuy ít nhưng cứng cáp, bố trí tinh xảo, rất hàm súc.
“Cậu thấy sao? Bức tranh này so với tranh của cậu có tốt hơn hay không?” Hứa Chí Quân đắc ý hỏi.
“Giang Thành, con lấy bức tranh này từ đâu vậy?”
Hứa Chí Quân ngạc nhiên hỏi anh.
“Đây là tranh của một người bạn đưa cho con, chắc chắn là hàng thật, còn người kia đưa là đồ nhái, bố đừng lấy làm gì.” Giang Thành cười nói.
“Anh nói dối, tranh của tôi không phải hàng nhái.
Bức tranh của anh trông đơn giản, nét vẽ tùy ý như vậy thì mới là hàng nhái.” Hoắc Cương lập tức giận dữ hét, anh ta không tin đồ nghèo túng như Giang Thành được bạn bè giàu sang tặng món quà đắt đỏ.
“Đúng đó Chí Quân, hai bức tranh này của ai là thật, của ai là giả còn phải xem xét lại.” Hứa Chí Quốc vội vàng nói.
“Chàng trai này, cậu có thể cho tôi ngắm bức tranh của cậu không?”
Ở bên ngoài cửa ra vào bỗng nhiên truyền đến một giọng nói già nua.
sau đó có một ông cụ đeo kính bước vào.
“Ông là?” Giang Thành hơi tò mò.
“Ồ, tôi là viện trưởng nghiên cứu tranh cổ.
Ban nãy tôi nhìn lướt qua căn phòng này thì thấy cậu mở bức tranh Bách Tuấn ra.” Ông cụ nói xong, lấy một tấm danh thiếp đưa cho Giang Thành.
Giang Thành nhận tấm danh thiếp thì thật sự nhìn thấy dòng chữ viện trưởng nghiên cứu tranh cổ.
Hoắc Cương vội vàng cướp lấy danh thiếp từ trong tay Giang Thành, sau khi anh ta liếc mắt nhìn thì đã hiểu, lập tức nói với ông cụ:
“Ngài viện trưởng, ông đến đúng lúc lắm, chỗ cháu cũng có một bức Bách Tuấn.
Ông xem của ai là thật còn ai là giả nhé.”
“Hai bức tranh Bách Tuấn à?” Lão viện trưởng hơi nhíu mày, nhìn thấy Hoắc Cương cũng mang đến một bức tranh Bách Tuấn.
"Đúng vậy, trong hai bức tranh Bách Tuấn này chắc chắn có một thật một giả." Hoắc Cương không tin tranh của mình là giả, kiêu ngạo nhìn Giang Thành, chờ lão viện trưởng vạch trần đồ dỏm của anh.
"Được rồi, đợi tôi xem đã." Lão viện trưởng vừa nói vừa cầm chiếc kính lúp với độ phân giải cao hơn, tỉ mỉ nghiên cứu hai bức tranh.
Đây là thói quen của lão viện trưởng, lúc nào ông ấy ra ngoài thì cũng mang theo bên mình chiếc kính lúp này, vì thỉnh thoảng khi đang đi trên đường, lão viện trưởng bắt gặp một vài bức tranh cổ, cần cẩn thận kiểm tra một phen.
"Ừm, tư thế của mỗi con ngựa trong bức Bách Tuấn này đều không giống nhau, hình dáng sinh động, mang hơi hướng cổ xưa, quả không sai, đây là tác phẩm của Lang Thế Ninh." Sau khi lão viện trưởng nghiên cứu bức Bách Tuấn của Giang Thành, ông nghiêm túc nói.
"Lão viện trưởng, ông xem bức của tôi thử xem sao?"
Hoắc Cương thấy lão viện trưởng nhận xét tranh của Giang Thành như vậy, sốt ruột nói.
"Bức Bách Tuấn này của cậu, nguyên tố đơn giản, phong cách vẽ thành thạo, ngựa trong tranh con nào con nấy tươi tắn, sinh động, gần như có thể nhận định đây chính là tác phẩm của Lang Thế Ninh." Sau khi nghiên cứu, lão viện trưởng bèn nghiêm túc nói.
"Nói như vậy thì tranh của hai bọn tôi đều là thật à?" Hoắc Cương bất mãn, rõ ràng tranh của mình mới là thật, sao lại có hai bức đều thật được chứ.
"Rùm beng một hồi, thì ra hai bức Bách Tuấn đều là thật." Hứa Chí Quốc cũng thở phào.
"Chàng trai trẻ, lúc nãy cậu cứ nhận định tranh của cậu là thật, của cậu ấy là giả, sao cậu biết?" Lão viện trưởng cười híp mắt nhìn Giang Thành hỏi.
"Anh ta nói bậy, tranh của tôi là thật." Hoắc Cương bất mãn nói.
Giang Thành không thèm để ý đến Hoắc Cương, anh nhìn bức tranh của Hoắc Cương và nói: “Vừa rồi lão viện trưởng cũng có nói, gần như có thể nhận định bức tranh của cậu ta là tác phẩm của Lang Thế Ninh, nhưng vẫn thiếu một chút, đó chính là chất liệu của bức tranh."
"Lại khoác lác, bức tranh này tôi đã mời chuyên gia giám định từ lâu rồi, dù là giấy hay nét vẽ, hoàn toàn là chất liệu của thời đại đó, không có gì đáng ngờ cả." Hoắc Cương chế nhạo, nếu không cân nhắc đến những vấn đề này, sao anh ta lại mua bức tranh này chứ.
"Thế à? Vậy cậu xem đây là cái gì?"
Vừa nói, Giang Thành vừa đưa tay rút một cọng chỉ mảnh từ trong trục cuốn tranh ra.
"Đây là gì vậy?" Trước giờ Hoắc Cương cũng không để ý, giờ mới thấy.
"Đây là sợi tổng hợp tê-ri-len, là sản phẩm của thời hiện đại, thời đó không hề có." GIang Thành nói thẳng.
"Khá lắm, tôi cũng chú ý đến điểm bất thường của trục cuốn tranh rồi.
Trừ điểm này ra thì bức tranh này thật sự có thể dùng để đánh tráo tranh thật, thật đáng tiếc." Lão viện trưởng cảm khái nói.
"Chàng trai trẻ, có việc gì cứ liên lạc với tôi theo địa chỉ trên card visit nhé, tôi về trước đây." Lão viện trưởng nói xong liền rời khỏi phòng.
Lúc này Hoắc Cương mới nhớ đến, lúc mua tranh anh ta quả thật chỉ nghĩ đến việc kiểm tra tranh mà không chú ý đến trục ống tranh, không ngờ trục ống tranh này lại là hàng fake.
"Hết rồi, hết thật rồi!"
Hoắc Cương đến đây vì thể diện, nên mới tiêu mười triệu để mua bức Bách Tuấn này, không ngờ lại là hàng fake.
Vậy chẳng phải là vứt mười triệu qua cửa sổ hay sao?
"Mắt nhìn như vậy mà đòi chế giễu con rể tôi à? Hàng thật hàng dỏm mà cũng không phân biệt được." Hứa Chí Quân châm biếm.
Nghe vậy, Hoắc Cương cảm thấy mặt mình nóng ran.
Anh ta vốn định dùng bức tranh này để làm nhục Giang Thành, nhưng không ngờ bị làm nhục ngược lại.
"Chú Hứa, hôm nay cháu còn có việc, cháu xin phép về trước." Hoắc Cương nói xong bèn đứng dậy rời khỏi bàn ăn, Hứa Chí Quốc vội vàng chạy theo.
"Ok, muốn xem tranh Bách Tuấn, nhớ đến nhà tôi xem nhé." Hứa Chí Quân kiềm chế nãy giờ, cuối cùng cũng sổ một tràng.
Hứa Chí Quân vốn dĩ cũng muốn về nhà, nhưng sau khi trút cơn tức thì tâm trạng bỗng tốt lên, nên ông ấy uống không ít rượu rồi mới về nhà.
"Bố, bố không sao chứ?"
Giang Thành dìu Hứa Chí Quân về phòng ngủ.
"Không...!không sao.
Giang Thành à, hôm nay bố thật sự rất vui, hôm nay con đã giúp bố xả giận.
Thằng nhóc đó muốn lấy con gái bố á, nằm mơ." Hứa Chí Quân say bí tỉ nói.
"Bố, bố yên tâm, con nhất định sẽ chăm sóc Hứa Tình thật tốt." Giang Thành kéo tay Hứa Chí Quân nói.
"Được rồi Giang Thành, chuyện còn lại cứ để mẹ, con về phòng đi." Diệp Trúc Bình nhìn Giang Thành nói.
Giang Thành đồng ý, sau đó rời khỏi phòng Hứa Chí Quân về phòng mình.
"Vợ ơi, hôm nay có cần anh chà lưng cho không?"
Giang Thành về phòng, vừa cười vừa nói với Hứa Tình.
Anh cứ nghĩ hôm nay Hứa Tình sẽ rất vui, nhưng anh chỉ nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của cô, u ám cực kỳ.
"Sao vậy? Vợ ơi? Không phải biểu hiện hôm nay của anh rất tốt hả?" Giang Thanh khó hiểu hỏi cô.
"Nói đi, anh lên xe với ai, ăn chơi trác táng với cô nào? Có phải là Tiêu Duyệt Nhiên không?" Hứa Tình lạnh lùng hỏi.
"Tiêu Duyệt Nhiên?"
Giang Thành lập tức nhớ lại, chính là cô Tiêu Duyệt Nhiên, giám đốc đại lý khu vực Hoa Hạ của hãng mỹ phẩm Givenchy.
Lúc đó, Giang Thành còn bất cẩn xé rách quần tất của cô ấy nữa.
Nhưng sao đột nhiên Hứa Tình lại nhắc đến cô ấy?
"Nhìn bộ dạng của anh xem, quả nhiên anh có chuyện giấu em.
Nếu không phải Hoắc CƯơng nhắc đến, em thật sự không biết anh ăn vụng bên ngoài đấy." Hứa Tình tức giận nói.
Thì ra trên bàn rượu Hứa Tình nói là không để ý Giang Thành xằng bậy với phụ nữ, nhưng thật ra cô đã ghim chuyện này trong lòng rồi.
"Vợ à, em nói chuyện này à, lúc đó anh ra ngoài cùng Phương Lan Lan, cô ấy cứ đòi anh dạy đua xe." Giang Thành vội vàng giải thích.
Hứa Tình biết quan hệ giữa Giang Thành và Phương Lan Lan, nên cô thở phào một hơi.
"Không phải ở cùng Tiêu Duyệt Nhiên?" Hứa Tình hỏi.
"Tại sao lại ở cùng Tiêu Duyệt Nhiên nhỉ?" Giang Thành không hiểu hỏi.
"Anh còn nhớ em từng nói với anh về việc phát triển mỹ phẩm mới Unifon không, Tiêu Duyệt Nhiên hay tin, cô ta muốn toàn quyền đại diện hãng này, hơn nữa còn bảo chỉ muốn bàn với anh." Hứa Tình nói.
Giờ Giang Thành mới biết là có việc này, vội vàng nói: "Thì ra là chuyện này à, chỉ là quan hệ hợp tác thôi, không có chuyện gì khác."
Thì ra Hứa Tình cảm thấy yêu cầu của Tiêu Duyệt Nhiên hơi kỳ lạ, chỉ muốn bàn bạc với anh, hơn nữa hôm nay Hoắc Cương còn nhắc đến chuyện lên xe sang, nên mới nghĩ là một, tâm tư phụ nữ thật không thể xem nhẹ mà.
"Hai người không có gì thì tốt." Hứa Tình hờ hững nói.
"Thế biểu hiện hôm nay của anh tốt như vậy, vợ định thưởng cho anh gì nào?" Giang Thành tiến đến trước mặt Hứa Tình, cười cười hỏi.
"Anh muốn thưởng gì nào?" Hứa Tình cũng nhướng mày hỏi.
"Hay em hôn anh đi." GIang Thành nói.
Hứa Tình nhìn Giang Thành một cái, hướng về mặt Giang Thành, hôn nhẹ một cái.
"Không được, phải hôn môi cơ." Giang Thành cười xấu xa.
Danh Sách Chương: