“Anh à, anh đẹp trai quá đi mất!”
Trên chiếc Lamborghini, Giang Lai nhìn Giang Thành bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
“Sao thế?”
“Anh thấy đó, đến cả ông chủ lớn cũng cung kính với anh như vậy.
Em cứ tưởng rằng sắp tiêu đời cơ.” Giang Lai nói, trong lòng vẫn sợ hãi.
“Em yên tâm, có anh ở đây, chắc chắn sẽ không để em phải chịu ấm ức đâu.” Giang Thành nhìn Giang Lai, nói nghiêm túc.
Khi Giang Thành còn sống ở cơ thể cũ, anh vẫn luôn nỗ lực học tập để người thân của mình được sống sung sướng, để sau này bố mẹ không phải vất vả.
“Hì hì, anh trai, có anh thật tốt.” Giang Lai cười nói với Giang Thành.
“Em thấy sao? Vừa rồi mua căn nhà kia, em có thích không?” Giang Thành hỏi.
“Dạ thích, diện tích 160m2, còn ở vị trị tốt nhất Khang Hinh, em thật sự không dám tưởng tượng.” Giang Lai vui vẻ nói.
“Được, nếu em thích thì chắc bố mẹ cũng sẽ thích.
Căn nhà đã trang trí xong, em và bố mẹ dọn qua ở là được.” Giang Thành cười nói.
Giang Thành đưa Giang Lai về tới nhà, sau đó lái xe về công ty đón Hứa Tình, hiện giờ đã qua một khoảng thời gian dài, chắc Hứa Tình và Dương Mật cũng đã thảo luận xong chuyện lựa chọn người đại diện.
“Vợ à, em còn ở công ty không?”
Giang Thành gọi điện thoại cho Hứa Tình.
“Em không ở đấy, bố biết em chọn được người đại diện thì rất vui, nói muốn mua một bức tranh chữ để chúc mừng.” Hứa Tình khoe với anh.
“Em đang ở đâu thế? Anh sẽ đến đón hai người.”
“Em đang ở phố bán đồ cổ.” Hứa Tình nói.
“Ừm.” Giang Thành đáp một tiếng rồi lái xe đến phố bán đồ cổ ngay lập tức.
Phố bán đồ cổ ở Lư Châu.
“Ngài Hứa, bức tranh chữ mà ngài chọn đã được gói xong.” Ông chủ tiệm có bộ râu vừa trắng vừa dài cười nói, ông ấy trao hộp tranh chữ đã được gói ghém hoàn chỉnh vào tay Hứa Chí Quân.
“Đẹp lắm, rất được đó.
Đúng là không ngờ được nhìn thấy bút tích của Ngô Đạo Tử ở đây.” Hứa Chí Quân nói với vẻ mặt đầy sự vui sướng.
“Đúng vậy, tôi không thể không nói rằng ánh mắt của ngài quả thật rất tốt, ba mươi vạn mua một bức tranh này, thật ra là ngài đã kiếm lời lớn đấy.”
Chủ tiệm có bộ râu dê lập tức nịnh hót.
Hứa Chí Quân gật đầu đồng ý, Ngô Đạo Tử được xưng là “Ông thánh vẽ tranh”.
Tranh mà ông vẽ chỉ có thể ao ước chứ không thể mua, một bức tranh đơn giản bán được mấy trăm vạn, không thể ngờ ông ta lại gặp được mà chỉ bán có ba mươi vạn ở đây.
“Được rồi, tôi sẽ thưởng thức một lát.” Hứa Chí Quân nói rồi đưa tay mở hộp lấy bức tranh, nhìn cẩn thận.
Khi Hứa Chí Quân đang cẩn thận nghiên cứu, bỗng nhiên phát giác không thích hợp, vẻ mặt ông ta nhanh chóng biến đổi.
“Không đúng, không đúng.” Hứa Chí Quân liên tục nói.
“Không đúng chỗ nào?” Chủ tiệm râu dài tò mò đi qua hỏi.
“Bức… Bức tranh này là một món đồ giả cao cấp, chất liệu của loại mực này có vấn đề, trông không giống mực cổ xưa chút nào.” Hứa Chí Quân thầm nói không tốt.
“Bố, đã giao tiền.” Hứa Tình trở lại nói với Hứa Chí Quân.
“Không được, món đồ dỏm như vậy căn bản không đáng giá ba mươi vạn.” Hứa Chí Quân vội vàng nhìn ông chủ tiệm có bộ râu dài.
“Làm sao vậy?” Hứa Tình vội vàng hỏi.
“Bức tranh này là một món đồ giả cao cấp, căn bản không đáng giá ba mươi vạn.” Hứa Chí Quân nhìn Hứa Tình.
“Thưa ông, việc này cũng đâu thể trách tôi, là do ngài nhìn lầm mà.
Hơn nữa loại đồ vật cổ xưa này, một khi bán ra thì tuyệt đối không đổi lại.” Chủ tiệm có bộ râu dê nói với giọng điệu gian trá.
Lúc này Hứa Chí Quân bị làm khó, cả đời ông ta chơi đại bàng nhưng lại có ngày bị đại bàng mổ mắt.
Chủ tiệm có bộ râu dê mừng thầm đứng bên cạnh, từ lâu ông ta đã biết bức trang này là đồ giả cao cấp.
Tuy rằng nó được mô phỏng tương đối hoàn mỹ nhưng cũng chỉ đáng giá một hai vạn.
Ông ta cố ý ra giá ba mươi vạn để thử có tên ngốc nào xem đây là bút tích thật và mua không, nào ngờ hôm nay thật sự gặp được.
“Vậy phải làm sao bây giờ?” Hứa Chí Quân vô cùng sốt ruột, tuy rằng ông ấy không thiếu chút tiền này, nhưng tiêu tiền một cách phung phí cũng không được.
“Ông chủ, chúng tôi vẫn chưa lấy bức tranh này đi, xác thật là do bố tôi nhìn lầm.
Nhưng ông cho chúng tôi trả hàng, được không?” Hứa Tình bước đến, nói với ông chủ tiệm râu dài.
“Khó mà làm được, mặc kệ thời gian bán đi bao lâu, chỉ cần là thứ đã bán đi thì sẽ không hoàn tiền lại.” Chủ tiệm râu dài cũng không phải kẻ ngốc, bức tranh này thật vất vả mới bán đi với giá cao, sao có thể lại trả về được.
Hứa Chí Quân vẫn còn không cam lòng, dây dưa với chủ tiệm râu dê nhưng ông ta không chịu nhượng bộ.
Rất nhanh màn đấu khẩu bên này đã hấp dẫn tới không ít người vây xem.
“Xem ra ông chủ tiệm này lại đi lừa gạt người đúng không?”
“Đúng vậy, tôi đã nhìn thấy nhiều lần, ông ta biết rõ là đồ dỏm, vậy mà còn đem bán, thương nhân lòng dạ hiểm độc.”
“Đi đi, việc này có liên quan đến các người hay sao, tôi làm sao mà biết thứ kia là đồ dỏm, tôi cũng nhìn lầm không được sao?” Chủ tiệm có bộ râu dê nghe được người xung quanh xì xào nói về mình, vội vàng lên tiếng phản bác.
“Ông chủ, nếu như ông không biết thì quả thật không thể trách ông, nhưng ngay từ đầu ông đã biết là đồ dỏm, ông làm ăn thiếu đạo đức quá đi chứ?” Hứa Chí Quân nghe được lời người xung quanh nói, cũng hiểu rõ chủ tiệm với bộ râu dê này là dạng người gì, có chút căm giận bất bình nói.
“Ông à, mua bán chính là như vậy, kẻ muốn cho người muốn nhận.
Bức tranh này nếu ngài muốn thì cứ mang đi, nếu không muốn thì để lại, dù sao tiền vẫn sẽ không có khả năng trả lại cho ngài.” Chủ tiệm nói một cách gian trá.
Chủ tiệm râu dài nói xong thì quay người đi về bên quầy hàng, dứt khoát không để ý tới Hứa Chí Quân.
Dù sao ông ta đã lấy được tiền về tay, tuyệt đối không có khả năng nhả ra.
“Mẹ nó, đấu với ông đây à!” Chủ tiệm với bộ râu dê cười lạnh một tiếng.
Khi Hứa Tình và Hứa Chí Quân không biết nên làm sao thì Giang Thành đi đến.
“Xảy ra chuyện gì?” Giang Thành hỏi.
“Bố mua một bức tranh cứ tưởng là thật, kết quả lại là một món đồ dỏm bỏ ra ba mươi vạn để mua.” Hứa Tình bất đắc dĩ nói.
“Để anh nhìn xem.” Giang Thành nhíu mày đi tới bên người Hứa Chí Quân, cẩn thận nhìn bức tranh đó.
“Tiểu Giang, bố cũng không nghĩ tới sẽ như vậy.” Hứa Chí Quân khá hối hận: “Đây chính là ba mươi vạn đó.”
Giang Thành duỗi tay sờ soạng một lát, hàng lông mày lập tức hơi nhíu lại, trong lòng cũng hiểu rõ.
“Bố, ba mươi vạn này bỏ ra không thiệt." Giang Thành nói.
“Vì sao?” Hứa Chí Quân vội vàng hỏi ngược lại.
“Bố còn nhớ Ngô Đạo Tử có một bức tranh mừng thọ hình hoa sen không?” Giang Thành hỏi.
“Đương nhiên, đó chính là một bức vẽ nổi tiếng nhất của Ngô Đạo Tử.
Vì mừng thọ cho mẹ mình mà ông đã tiêu phí vô số tâm huyết vẽ, có điều người bình thường chưa từng thấy bức tranh kia.” Hứa Chí Quân rất thích tranh cổ, tất nhiên cũng hiểu những thứ này.
“Nhưng con hỏi việc này để làm gì?” Hứa Chí Quân khó hiều, hỏi ngược lại.
“Bởi vì bức tranh này chính là nó.” Giang Thành bình thản nói.
“Cái gì? Món đồ dỏm này mà lại là bức tranh mừng thọ hình hoa sen của Ngô Đạo Tử sao?”
“Sao có thể, bức tranh này và bức hoa sen mừng thọ trong lời đồn của Ngô Đạo Tử không hề giống nhau một chút nào.”
Giang Thành vừa nói vậy, lập tức hấp dẫn những người vây xem ở khoảng cách gần, họ sôi nổi nhìn bức tranh đồ dỏm đặt ở trên bàn trà kia.
“Trời ạ, tên nhóc, ông nhà anh đã không đáng tin cậy, anh lại càng không đáng tin cậy.
Bức tranh hoa sen mừng thọ là Ngô Đạo Tử lấy hoa sen trong hồ nước nhà mình làm sáng tác chủ đạo, còn bức tranh này lại lấy bức ngôi nhà tranh làm bố cục chính.
Sao có thể là nó cơ chứ, nằm mơ đấy à.” Chủ tiệm râu dài chê cười Giang Thành.
“Đúng, nếu thật sự là bức hoa sen mừng thọ thật thì khẳng định sẽ không bán với chút tiền như vậy.”
“Người trẻ tuổi có mấy ai hiểu tranh vẽ, phỏng chừng người thanh niên này đang nói bừa vì muốn làm ông chủ kia tức giận.
Nhưng vô dụng thôi, ông chủ nhà người ta đâu phải kẻ ngốc.”
Chủ tiệm râu dài căn bản không có đặt lời Giang Thành ở trong lòng, bởi vì ông ta biết suy nghĩ Giang Thành.
“Người anh em, không phải chỉ là một bức tranh thôi sao, bức tranh này tôi có thể mua lại với giá mười vạn, được chứ?”
Một người đàn ông trung niên từ trong đám người đi ra, nói với Giang Thành.
“Thế mà lại là ngài Lương!”
“Chính là ngài Lương đạt được giải nhất thanh niên sáng tác lại tranh cổ?”
Mọi người sôi nổi kinh ngạc hô lên, người đàn ông trung niên này tên Lương Chí Viễn, là chuyên gia đồ cổ nổi danh ở thành phố Lư Dương, nhiều lần tham gia chương trình giám định đồ cổ trên Đài truyền hình thành phố Lư Dương, ở giới đồ cổ rất có địa vị.
“Ông muốn bức tranh này?” Giang Thành hỏi.
“Đúng thế, tuy rằng bức tranh này là đồ dỏm, nhưng mà tôi xem bút lực vẽ tranh trong đó tạm được, tôi có thể mua tiến hành vẽ lại một chút.
Dù sao nó ở lại trong tay các người, cũng không có bất kì ý nghĩa gì.” Lương Chí Viễn cười nói.
“Như vậy cũng tốt, ít nhất có thể hồi chút vốn bị mất.” Hứa Chí Quân vội vàng nói, đương nhiên ông ta không cho rằng thứ đồ dỏm này là tranh hoa sen mừng thọ, cho nên bán được chút tiền thì sẽ giảm bớt một ít tổn thất.
Giang Thành lại ngăn cản Hứa Chí Quân, nói với Lương Chí Viễn: “Thật ngại quá, bức tranh này tôi không bán.”
“Vì sao? Chẳng lẽ anh thật sự cho rằng bức tranh dỏm này chính tranh hoa sen mừng thọ à?” Lương Chí Viễn hơi buồn cười, hỏi Giang Thành.
“Đầu thằng nhóc này có vấn đề đúng không? Rõ ràng là một món đồ dỏm, giá trị nhiều lắm chỉ là một vạn, hiện tại có người mua với giá mười vạn, vậy mà lại không bán?”
“Đúng là dạng ngu ngốc gì cũng có, nói thẳng ra là ngài Lương cho anh ta bậc thang đi xuống, thế nhưng anh ta thà chết cũng không chịu lùi, xem một lát nữa anh ta bị mất mặt thì sẽ làm sao.”
“Người trẻ tuổi bây giờ, cứ cố làm ra vẻ nhỉ, không có bản lĩnh còn thích giả vờ giả vịt.”
Rõ ràng là người vây xem cảm thấy Giang Thành có vấn đề, bởi vì người có một chút kiến thức đều nhìn ra món đồ dỏm căn bản không đáng giá mười vạn.
“Các người không cảm thấy kết luận như thế là quá sớm hay sao?” Hứa Tình lạnh lùng nhìn những người xung quanh.
“Cô gái trẻ, cô tranh thủ ly hôn với chồng cô khi còn trẻ đi, kẻ ngốc như vậy đừng để anh ta chậm trễ cô.” Chủ tiệm râu dài cười lạnh.
Giang Thành bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: “Nếu như vậy, hôm nay sẽ để cho các vị mở mang tầm mắt.”
Vừa dứt lời, Giang Thành đặt bức tranh ở trên bàn trà, trải phẳng ra hết, sau đó anh cầm lấy chén trà đặt ở trên bàn, cứ thế mà hắt nước trà lên trên bức tranh này.
“Mẹ nó tên nhóc này điên thật rồi, một chén nước đổ xuống như vậy, bức tranh này chẳng đáng giá một xu.”
“Xem ra anh ta thật sự bất chấp tất cả, đi xuống không được cũng đừng làm như vậy chứ, bán cho người khác lấy mười vạn không được hay sao?”
Lương Chí Viễn cũng cảm thấy bó tay, lúc này bức tranh đừng nói mười vạn, một vạn ông ấy cũng không muốn mua.
Khi tất cả mọi người nhìn Giang Thành giống như nhìn kẻ ngu ngốc, anh chợt duỗi tay nắm lấy một góc bức tranh, cứ thế lấy ra một tầng giấy mỏng.
“Đây… Đây là…?” Lương Chí Viễn kinh ngạc mở to hai mắt nhìn..
Danh Sách Chương: