Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết - Nguyễn Hạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Chu Ngọc không cảm thấy Tô Khiết đã tha thứ cho Nguyễn Hạo Thần, bây giờ nỗi hận của cô ấy lớn hơn tất thảy.

Nếu chuyện như vậy xảy ra với anh ta thì e rằng anh ta trả thù còn điên cuồng hơn Tô Khiết vài phần ấy chứ!


"Thần, không phải tôi nói anh đâu. Tuy Tô Khiết về rồi nhưng chẳng nhẽ anh cảm thấy cô ấy sẽ dễ dàng tha thứ cho anh vậy à? Anh khiến cô ấy tổn thương sâu như vậy, người ta chịu tha thứ cho anh mới lạ ấy. Hơn nữa, anh lại vừa đính hôn không lâu, anh muốn người ta tha thứ cho anh kiểu gì?"

"Tôi cũng không hy vọng xa vời là cô ấy tha thứ cho tôi nhanh như vậy. Nếu không, sao tôi có thể để con trai mình gọi Tôn Tử Phàm là Daddy chứ!"

Phụt!

Chu Ngọc phun thẳng ngụm rượu trong miệng ra ngoài, nhìn anh bạn mình với vẻ không thể tin được. Cứ thế đã đoán ra à? Yêu nghiệt!


Nhưng biết thì thế nào. Nhìn vẻ mặt thằng nhóc kia hôm ấy thì có lẽ nó oán Nguyễn Hạo Thần sâu lắm. Sau này, dù Tô Khiết có tha thứ cho anh thì nhóc kia cũng chưa chắc đã chịu.

"Vậy bây giờ anh định làm thế nào?"

Nguyễn Hạo Thần lắc đầu, anh tạm thời chưa nghĩ ra cách gì cả. Anh sợ bức ép quá cô sẽ ôm con chạy mất.

Thế giới này lớn như vậy, đến lúc ấy anh phải đi đâu tìm đây?

"Tôi còn muốn hỏi cậu đấy, tình hình bên cậu thì sao?"

"Không phải tình hình gì cả, tự tôi xử lý được."

Nguyễn Hạo Thần nghe vậy cũng không hỏi gì thêm.

Trong đầu Chu Ngọc hiện lên dáng vẻ của Thư Khả Như, nhớ đến lúc cô ấy bị người áo đen kia đánh mà không nên lấy một tiếng, thậm chí còn không phát ra chút âm thanh nào.

Đặc biệt là nụ cười kia, rất chói mắt!

Hai người đàn ông mỗi người ôm một tâm sự, uống với nhau cả đêm.

Mà hai người phụ nữ cũng mỗi người ôm tâm tư riêng, trằn trọc khó ngủ.

Nguyễn Hạo Thần không về biệt thự mà đi thẳng đến công ty. Trước tiên anh vào phòng nghỉ làm vệ sinh cá nhân, vừa ra ngoài liền thấy Ngụy Toàn đi tới.

"Tổng giám đốc, người của Tập đoàn DN đến bàn chuyện hợp tác. Dưới trướng bọn họ có một sản phẩm..."

Nghe Ngụy Toàn báo cáo, gương mặt tuấn tú của Nguyễn Hạo Thần thoáng hiện vẻ hứng thú. Tập đoàn DN muốn hợp tác với Nguyễn Thị, như vậy có phải đồng nghĩa với việc anh có thể thường xuyên đến gần và tiếp xúc với Tôi Khiết không?

Anh nhấc mắt, cười hờ hững: "Phó tổng giám đốc Tô của bọn họ có đến không?"

Nguyễn Hạo Thần cũng đã đoán được ý đồ của Tập đoàn DN. Sản phẩm lần này của bọn họ thật sự không hợp tác với Nguyễn Thị thì không được. So sánh các doanh nghiệp cạnh tranh tương ứng, cũng chỉ có sức ảnh hưởng của Nguyễn Thị là lớn nhất.

Huống chi sẽ có rất nhiều người nguyện ý tin tưởng và mua hàng nếu có danh Nguyễn Thị tuyên truyền. Tình huống này đối với Tập đoàn DN chỉ có lợi mà không có hại.

Tập đoàn DN là một doanh nghiệp lâu đời ở Bắc Mỹ, nền tảng bên trong không kém Nguyễn Thị chút nào. Nhưng vì sao lại đột nhiên muốn phát triển trong nước?
Mà CEO điều hành của DN có quan hệ gì với Tô Khiết? Sao lại để cô ấy lên làm Phó tổng giám đốc?

"Phó tổng giám đốc Tô của bọn họ không đến. Nghe nói bọn họ treo thưởng, ai có thể thương lượng thành công hợp tác với Nguyễn Thị thì tiền thưởng sẽ tăng lên gấp đôi."


Ồ? Tăng gấp đôi thưởng cơ à? Vì không muốn đến gần anh nên ngay cả biện pháp tăng gấp đôi tiền thưởng cũng dùng.

Nhưng anh cố tình không thuận theo ý cô đấy!

Muốn hợp tác với anh lại không muốn dính líu đến anh à? Đúng là nằm mơ.

"Ra ngoài nói với bọn họ, muốn hợp tác thì bảo Phó tổng giám đốc của bọn họ đích thân đến, bằng không thì khỏi bàn."

Nhân viên của Tập đoàn DN này về đến công ty liền chuyển lại lời của Nguyễn Hạo Thần cho Tô Thanh Anh nghe. Cô nghe xong cũng không nói thêm gì, chỉ gật đầu, ý bảo cô đồng ý đích thân mang kế hoạch đến Tập đoàn Nguyễn Thị bàn chuyện hợp tác.


Sau khi mọi người đều ra ngoài, Tô Thanh Anh nhìn thoáng qua bản kế hoạch trên bàn, gương mặt xinh đẹp dần hiện lên một nụ cười lạnh. Như vậy rất không tệ.

Mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch của cô!

Đã chết một lần rồi, vì báo thù có điều gì mà cô không thể nhìn thoáng đầu chứ.

Nguyễn Hạo Thần, tôi thật sự rất mong chờ đấy. Rốt cuộc ai trong hai ta mới là người cười đến cuối cùng!

Sau bữa trưa, chờ đến hai giờ chiều, Tô Thanh Anh dẫn thư ký đi đến Tập đoàn Nguyễn Thị.

Nguyễn Hạo Thần muốn chơi trò gì cô cũng xin theo đến cùng.

Cô bước vào Nguyễn Thị, đến trước quầy lễ tân: "Chào cô, tôi là Tô Thanh Anh, Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN. Tôi đến để bàn chuyện hợp tác với Tổng giám đốc Nguyễn của các cô."

"Chào cô Tô, xin hỏi cô có hẹn trước không?"

"Không có."

"Ngại quá, nếu không hẹn trước thì tôi không thể để cô lên được, trừ khi có lệnh của Tổng giám đốc."

Tô Thanh Anh rũ mi, cố ý làm cô khó xử sao?

Nếu anh ta đã nói những lời kia thì biết chắc cô sẽ tới.

Nếu cô cần hẹn trước mới được tiếp thì sao nhân viên của cô không cần hẹn trước chứ?

Cút mẹ đi!

Mà lúc này trong văn phòng Tổng giám đốc, Nguyễn Hạo Thần đang ngồi trước máy tính theo dõi diễn biến dưới sảnh tầng một. Anh rất muốn biết cô sẽ làm gì khi bị từ chối nhiều lần như vậy.

"Nói với Tổng giám đốc của các cô, không muốn hợp tác thì không hợp tác. Xin lỗi đã quấy rầy. Chào cô!"

Lisa ôm văn kiện theo sau Tô Thanh Anh, cô ta vô thức quay đầu lại nhìn. Thật không hiểu Tập đoàn Nguyễn Thị đang làm cái quái gì nữa. Đã nói muốn hợp tác thì bảo Phó tổng giám đốc Tô đến, giờ lại...

Thái độ như thế này rõ ràng là muốn làm khó Phó tổng giám đốc nhà bọn họ!

"Phó tổng giám đốc Tô, chúng ta cứ đi như thế à?"

Tô Thanh Anh gật đầu: "Không thì thế nào? Ở đây chờ à? Tập đoàn DN chúng ta cũng là doanh nghiệp lớn, chẳng qua bây giờ trong nước còn chưa ổn định thôi. Nếu người ta không muốn gặp thì chúng ta còn mặt dày đứng chờ làm gì? Cùng lắm là tìm công ty khác, tuy hiệu quả có lẽ sẽ không tốt bằng."

Lisa gật đầu đồng ý với quan điểm của cô.
Nguyễn Thị cũng chẳng phải sự lựa chọn duy nhất, chủ yếu là vì lợi nhuận sẽ khả quan hơn thôi, cũng không cần lo lắng đến vấn đề lỗ lã.

Nếu chọn công ty khác thì bọn họ sẽ phải tính toán cả vấn đề này và vài nhân tố khác nữa.


Hai người vừa định lên xe rời đi thì thấy Ngụy Toàn đuổi tới: "Xin cô Tô chờ một lát!"

Bàn tay Tô Thanh Anh đặt trên tay nắm cửa hơi khựng lại, quay đầu nhìn anh ta đang luống cuống chạy đến.

"Trợ lý Ngụy, có việc gì sao?"

"Cô Tô, là thế này, Tổng giám đốc của chúng tôi mời cô lên, nói muốn hợp tác với cô. Vừa rồi Tổng giám đốc của chúng tôi bận họp nên chưa kịp thông báo với nhân viên lễ tân. Chúng tôi rất xin lỗi vì sơ sót này."


Ngụy Toàn đưa mắt nhìn qua chỗ khác. Vừa rồi Tổng giám đốc chẳng họp hành gì cả mà là ngồi trước máy tính theo dõi, muốn biết cô Tô bị từ chối sẽ làm gì. Vốn cho rằng cô Tô sẽ ở lại chờ, ai ngờ cô ấy dứt khoát đi luôn, chẳng do dự giây phút nào.

Vậy nên Tổng giám đốc mới vội gọi anh ta chạy xuống giữ người lại!

Tô Thanh Anh nhướng mày, khoanh hai tay trước ngực, nhẹ nhàng nói: "Trợ lý Ngụy, anh xác định vừa rồi Tổng giám đốc của các anh đang họp à? Chứ không phải ở đâu đấy quan sát tôi sao?"

Ngụy Toàn: "..."

Thần tiên ở đâu tới thế này?

Cô Tô thật sự thay đổi quá nhiều, như vậy mà cô ấy cũng đoán ra được.

Ngụy Toàn thoáng mất tự nhiên, nhẹ giọng cười: "Có phải cô Tô hiểu lầm gì rồi chăng? Tổng giám đốc của chúng tôi thật sự vừa họp..."

"Tổng giám đốc của các anh có họp thật không cũng không liên quan gì đến tôi. Dù anh ta có ở trong phòng nghỉ vui vẻ, mây mưa với phụ nữ cũng chẳng sao cả. Hôm nay Tập đoàn DN mang theo mười phần thành ý đến đây là muốn bàn chuyện hợp tác với các anh!"

Trong phòng làm việc của Tổng giám đốc, áp suất không khí hai bên rất thấp. Lisa đứng cạnh Tô Thanh Anh mà thấp thỏm không thôi. Chủ yếu là do khí thế của boss bên kia quá mạnh mẽ, thật sự dọa chết người ta mà.

Nhưng Tô Thanh Anh cũng không chịu thua kém, nét mặt lạnh lùng, đáy mắt mang theo một tia lạnh lẽo, nhìn thẳng Nguyễn Hạo Thần không chớp mắt.

Hai bên đều không vội lên tiếng. Nguy Toàn thấy vậy cũng không biết nên làm thế nào mới tốt. Khói thuốc súng bắn ra bốn phía, hai người không phân cao thấp.

Tô Thanh Anh đóng bản kế hoạch dự án trước mặt lại, cô định lên tiếng nhưng Nguyễn Hạo Thần đã giành nói trước.

“Cô Tô, đề nghị của cô rất tốt, tôi vô cùng hài lòng.”

“Nhưng vẫn mong cô Tô đừng quên. Bây giờ Tập đoàn DN của mấy cô muốn hợp tác với Tập đoàn Nguyễn thị của chúng tôi chứ không phải chúng tôi cầu xin Tập đoàn DN của mấy người. Vậy nên cô Tô bỏ cái tính kiêu ngạo của mình đi thì hơn đấy.”

Nghe vậy, Tô Thanh Anh cau mày, nhìn anh một cách khó hiểu.

“Anh có ý gì?”

“Ý của tôi? Tôi cảm thấy cô Tô hiểu rõ ý của tôi rồi chứ. Tập đoàn DN của

mấy cô tìm người hợp tác đều mang thái độ kênh kiệu này sao? Vụ mặt như thể người ta nợ cô mấy triệu vậy!”

Tô Thanh Anh: “...”

Cô bỗng nở một nụ cười hoàn mỹ, chỉ là giọng nói lại lạnh nhạt: “Không biết Tổng giám đốc Nguyễn có hài lòng với nụ cười thế này không?”
Nguyễn Hạo Thần gật đầu. Anh thích nhìn dáng vẻ cô hận đến mức phải nghiến răng, rất sinh động và thú vị.

“Chắc cô Tô phải hiểu rõ đặc điểm sản phẩm của bên mình. Toàn bộ doanh nghiệp lớn nhỏ tại Thành phố Giang Thành này đều không sánh bằng Nguyễn thị chúng tôi. Hơn nữa, cũng chỉ có Nguyễn thị mới có thể khiến Tập đoàn DN của các cô có chỗ đứng vững chắc trong nước.”


“Đương nhiên, các cô không nhất thiết phải hợp tác với Nguyễn Thị, nhưng lựa chọn này mang đến lợi nhuận với tốc độ nhanh nhất và bảo đảm nhất.”

Tô Thanh Anh không thể phủ nhận lời này. Giống như những gì cô từng nói, chọn Tập đoàn Nguyễn thị không những có thể đi tắt mà còn giảm bớt đáng kể những khâu rườm rà.

“Tóm lại thì Tổng giám đốc Nguyễn đang muốn diễn đạt cái gì? Anh cứ đưa ra điều kiện, chỉ cần tôi có thể làm được thì chắc chắn sẽ đồng ý với anh.”


Nghe được câu khẳng định, Nguyễn Hạo Thần cười vui vẻ. Anh khá rất bất ngờ khi thấy cô sảng khoái như thế.

“Tôi muốn bàn điều kiện riêng với một mình cô.”

Tô Thanh Anh chần chừ một thoáng, sau đó ngước lên gật đầu với Lisa, ra hiệu cho cô ta ra ngoài trước. Lisa có vẻ không yên tâm nhìn thoáng qua Tô Thanh Anh, lại nghĩ bây giờ là ban ngày ban mặt, tên Nguyễn Hạo Thần này chắc cũng không dám làm bậy. Vì thế, cô ta quay người theo Nguy Toàn rời khỏi phòng.

Cửa vừa đóng lại, Nguyễn Hạo Thần đã đứng lên, bộ vest xanh đậm trên người khiến anh trông càng thêm điềm đạm và quý phái.

Tô Thanh Anh bất giác thở dài trong lòng. Người đàn ông này đúng là cái giá treo quần áo biết đi, bộ đồ nào được khoác lên người anh ta đều tản ra khí chất độc đáo.

Anh ngồi xuống đối diện với cô, đôi chân thon dài bắt chéo, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng cô như muốn thiêu đốt.

“Không biết điều kiện của Tổng giám đốc Nguyễn là gì vậy?”

“Đừng vội bàn điều kiện, tôi muốn ôn lại chuyện cũ với em.

Tô Thanh Anh trợn tròn mắt, trước giờ cô không cảm thấy chuyện quá khứ giữa hai người có gì đáng để ôn lại cả. Nghĩ đi nghĩ lại cũng có chuyện gì vui vẻ đâu.

Cô thật sự không thể nhìn thấu tâm tư của người đàn ông này, anh luôn làm cho người ta không thể đoán ra.

Dù sao anh đã biết thân phận của cô, cô cũng không còn gì để giấu. Tiếp tục ngụy biện thì quá giả tạo. Ngủ cũng ngủ chung rồi. Hơn nữa, mục đích của cô không phải là thu hút sự chú ý của người đàn ông này sao?

“Năm năm không gặp, tôi nhớ em vô cùng”

Nghe câu này, Tô Thanh Anh không nhịn được ngước mắt nhìn anh, vẻ nghiêm túc của anh ta khiến cô ngẩn ra vài giây. Sau đó, đôi môi đỏ mọng của cô khẽ nhướn lên vẻ mỉa mai.

Nhớ vô cùng? Nói thì dễ nghe lắm, năm năm nay anh ta đã triền miên với Lâm Tiêu không biết bao nhiêu lần. Bây giờ còn nói là vô cùng nhớ cô? Nghĩ thôi cũng cảm thấy buồn nôn!

“Tổng giám đốc Nguyễn, anh nói câu này sẽ khiến người khác cười đến chết mất. Anh nói nhớ tôi ư? Ai tin nổi chứ?”

Nguyễn Hạo Thần đứng dậy đi đến trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt anh ta sâu thẳm và dịu dàng. Trước giờ Tô Thanh Anh chưa từng thấy ánh mắt này của anh ta, cũng chưa từng nghĩ anh ta sẽ dùng ánh mắt này để nhìn cô.
Ánh mắt này chỉ hiện lên khi đối diện với Lâm Tiêu, ánh mắt khiến bao người say mê. Cô mơ hồ nhớ đến lúc còn ở bệnh viện, anh ta kêu bác sĩ chuẩn bị phẫu thuật sinh non cho cô, còn anh ta thì ở trên hành lang anh em ngọt nhạt với Lâm Tiêu, toàn thân đều bao phủ sự dịu dàng. Lúc ấy, trong mắt anh ta đầy sao trời và biển rộng, dịu dàng và rực rỡ.

“Có phải em muốn tôi làm ra hành động gì đó thì em mới tin là tôi nhớ em không?”


Nghe câu này, nụ cười của Tô Thanh Anh càng thêm rạng rỡ: "Tổng giám đốc Nguyễn đúng là thích nói đùa. Anh là đã có vợ chưa cưới. Mà vợ chưa cưới của anh chính là mối tình đầu Lâm Tiêu làm bạn cạnh anh bao năm nay. Lúc trước anh vì mối tình đầu này mà muốn vợ cũ của mình ký thoả thuận ly hôn...”

Nói tới đây, chiếc hộp ký ức trong đầu cô như được ai đó mở ra. Những kí ức đã ngủ sâu bao năm nay lại tuôn trào như dòng nước lũ, khiến cô trở tay không kịp, đau đớn tột cùng!

“Hơn nữa, cả thế giới đều biết anh yêu Lâm Tiêu, yêu đến chết đi sống lại.”

Tô Thanh Anh đang muốn đứng lên nhưng đột nhiên anh lại cúi người, chống hai tay hai bên người cô, giam cô giữa lồng ngực mình.


Động tác này của anh khiến cô khó chịu chau mày.

“Tổng giám đốc Nguyễn, anh làm vậy e là không thích hợp lắm đâu.”

“Em là vợ của tôi, có gì mà thích hợp với không thích hợp. Chứng nhận kết hôn vẫn còn đó, em có muốn xem không?”

“Nhưng anh đừng quên, cái tên trên đó là Tô Khiết. Còn chứng minh thư của tôi ghi tên Tô Thanh Anh. Vì vậy, giữa hai chúng ta đã không còn tồn tại mối quan hệ vợ chồng nữa.”

Cô đẩy anh ra, hai tay lại bị anh nắm chặt, anh cười xấu xa.

“Không sao cả. Cùng lắm thì kêu người đổi tên là được. Chuyện nhỏ này anh vẫn làm được.”

"Ha!"

Tô Thanh Anh cười khinh thường. Lúc trước anh ta như thế, bây giờ anh ta vẫn vậy.

“Tổng giám đốc Nguyễn, chắc không phải ai anh cũng muốn đấy chứ? Anh cảm thấy vợ chưa cưới của mình sẽ đồng ý anh đứng núi này trông núi nọ như vậy sao?”

“Chưa nói vợ chưa cưới của anh có đồng ý hay không, tôi chắc chắn không đồng ý. Nhưng nếu anh thật sự yêu tôi thì bỏ thân phận vợ chưa cưới của Lâm Tiêu đi. Như vậy tôi mới có thể ở bên cạnh anh.”

Câu nói này khiến Nguyễn Hạo Thần chau mày. Tô Thanh Anh thấy vậy thì nở nụ cười mỉa. Đúng là bản tính khó dời. Kêu anh ta huỷ hôn mà lại suy nghĩ lâu như thế, còn nói là yêu cô? Thật nực cười!

“Nếu tôi thật sự làm vậy, có phải em sẽ tha thứ cho tôi và trở lại bên cạnh tôi một lần nữa không?”

Nghe xong, Tô Thanh Anh nhìn anh không chớp mắt. Nguyễn Hạo Thần yêu Lâm Tiêu đến chết đi sống lại thế mà đồng ý làm vậy ư?

Lúc này hai người đang dựa rất gần nhau, chỉ cần một người ngẩng cao đầu hoặc người kia cúi thấp đầu là hai đôi môi có thể dễ dàng dính lấy.

“Vậy phải xem anh có nỡ không đã.”

Cô ngẩng đầu, hôn nhẹ lên đôi môi mỏng của anh...

cửa văn phòng đột nhiên bị mở ra, Lâm Tiêu thấy cảnh trong phòng thì con ngươi co rụt lại, hầm hầm tức giận xông vào.

“Hai người đang làm cái quỷ gì?” Giọng nói chói tai của cô ta khiến hai người trong phòng hoàn hồn.
Nguyễn Hạo Thần ung dung bình tĩnh đứng dậy. Tô Thanh Anh thấy anh ta có vẻ không hề căng thẳng thì không nhịn được mỉa mai trong lòng. Cặn bã đúng là cặn bã, dù cho bị bắt quả tang thì vẫn điềm tĩnh như thường, cứ như mình chưa từng làm sai chuyện gì vậy.


D

So với việc nói móc Nguyễn Hạo Thần, Tô Thanh Anh càng thích nhìn dáng vẻ thở hổn hển của Lâm Tiêu hơn. Tận mắt thấy sự phản bội của người mình yêu chắc trong lòng sảng khoái lắm nhỉ? Như cô năm đó vậy, chính mắt thấy chồng mình và người phụ nữ khác thân mật, mập mờ vô cùng mà cô thì bất lực.

Lâm Tiêu xông qua, giơ tay định cho Tô Thanh Anh một bạt tai nhưng bị cô bắt lại.


“Con đĩ, rõ ràng mày có chồng có con rồi. Sao còn đeo bám người đàn ông của tao. Huống hồ, bên ngoài nhiều đàn ông như thế, sao cứ phải bám lấy anh ấy chứ?”

Đôi mắt Lâm Tiêu đỏ ngầu lên, gương mặt trang điểm tinh xảo lúc này trông thật đáng sợ. Tô Thanh Anh buông cô ta ra, sau đó trở tay tát thẳng vào mặt cô ta. Cô không còn là Tô Khiết của trước đây nữa, chuyện gì cũng nhẫn nhịn, dù cho bị đánh như vậy thì cũng nhịn, hèn mọn biết bao!

Cô vẩy bàn tay tê dại của mình, cười nói: “Vậy lúc trước tại sao cô lại đeo bám người đàn ông của Tô Khiết? Anh ta là người đã có vợ, nên chỉ cho phép cô đeo bám chứ không cho phép người phụ nữ khác đeo bám à. Cô Lâm, cô như vậy chỉ chọc cho người ta hận thêm mà thôi.”

Thấy nụ cười của cô, Lâm Tiêu hận không thể xé nát mặt cô ra. Ả này giống hệt Tô Khiết, đều khiến người khác căm hận.

Nước mắt của Lâm Tiêu thi nhau rơi xuống, cô ta quay đầu nhìn sang Nguyễn Hạo Thần đang thờ ơ đứng bên cạnh lên án: “Thần, có phải anh đã bị ả phụ nữ này mê hoặc rồi không? Ả ta chính là một con hồ ly tinh!”

“Tiêu Tiêu, không cho phép em nói cô ấy như thế.” Nguyễn Hạo Thần chau mày khó chịu.

Nghe anh bênh vực đối phương, nước mắt của Lâm Tiêu càng tuôn trào mãnh liệt. Bây giờ anh đã đứng về phía con điểm này rồi ư?

Tô Thanh Anh chỉnh lại chút nếp uốn trên ngực áo, động tác này càng khiến Lâm Tiêu cảm thấy nóng mắt. Vừa nhìn đã biết lúc này xảy ra chuyện gì.

Nếu cô ta không mạnh mẽ xông vào, hai người này không biết sẽ tiếp tục đến bước nào nữa.

“Tổng giám đốc Nguyễn, tôi không muốn can thiệp vào chuyện giữa hai vợ chồng anh. Nhưng điều kiện của anh là gì? Chỉ cần tôi có thể chấp nhận thì đều sẽ đồng ý”.

Nhìn nụ cười rạng rỡ của cô, Nguyễn Hạo Thần càng rung động, dù biết nụ cười này vốn không phải thật lòng.

Lâm Tiêu vừa nghe thì cả người đều khó chịu. Lỡ như anh yêu cầu cô ta làm người tình của mình, thì chẳng phải Tô Thanh Anh cũng sẽ đồng ý luôn ư?”

Không được! Không thể để chuyện này xảy ra!

“Nếu cô muốn hợp tác với Nguyễn thị thì phải tới Nguyễn thị làm việc ba tháng. Xét về thân phận của cô đặc biệt, cho phép cô ra vào tự do trong giờ làm việc.”

Tô Thanh Anh nheo mắt, anh ta đúng là biết tính toán để mang lại lợi ích cho mình. Yêu cầu như vậy cũng dám nói ra, nhưng vừa hay rất hợp ý cô.
Tới Nguyễn thị làm việc là có thể tiếp xúc với rất nhiều chuyện.


“Thần, anh muốn để người phụ nữ này tới Nguyễn thị làm việc ư? Em không đồng ý, em kiên quyết phản đối!”

“Cô Lâm, chuyện này không phải chuyện cô được phép quyết định đâu!”

Cô quay sang nhìn Nguyễn Hạo Thần: “Tôi đồng ý với yêu cầu của Tổng giám đốc Nguyễn. Dẫu sao, đây cũng chẳng phải yêu cầu gì quá đáng. Tôi nghĩ ba tháng làm việc cũng trôi qua nhanh thôi. Hơn nữa, còn cho tôi phúc lợi ra vào tự do thì sao tôi lại từ chối cho được?”


“Tô Thanh Anh, đồ con khốn nạn này! Mày cút đi! Tao không cho phép mày bước vào Nguyễn thị nửa bước!”

Nhìn dáng vẻ hung tợn chẳng ra gì của cô ta, Tô Thanh Anh rất vui. Tình trạng bây giờ của Lâm Tiêu khiến cô vô cùng hài lòng. Dù gì món nợ mà cô ta gây ra cũng nên trả rồi, không đúng sao?

Ánh mắt cô mang theo dụng ý sâu xa cầm theo túi xách và tài liệu rời khỏi. Lúc đi tới cửa, cô dừng bước nghiêng đầu cười nhẹ, chất giọng khàn khàn cám dỗ chết người.

“Tổng giám đốc Nguyễn, nếu muốn tôi yêu anh thì anh nên cân nhắc chuyện huỷ hôn với vợ chưa cưới của mình đi. Nếu không thì chúng ta không có khả năng nào đâu. Ngoài ra, ngày mai tôi sẽ cho người đem hợp đồng tới, phiền Tổng giám đốc Nguyễn ký tên vào đó.”

Khi Tô Thanh Anh ra khỏi cửa, nét mặt liền quay về vẻ lạnh lùng. Cô nghe thấy tiếng hét từ phía sau, khoé môi lãnh đạm nhếch lên một nụ cười xinh đẹp. Nụ cười giống như hoa bỉ ngạn nhuốm máu, rất quyến rũ nhưng cũng đầy nguy hiểm!

Vừa vào thang máy, cô lấy khăn giấy ướt lau đôi môi đỏ mọng của mình, cảm giác hôn Nguyễn Hạo Thần khi nãy khiến cô thấy ghê tởm.

Lúc xuống lầu, cô ném thẳng tờ khăn giấy vào thùng rác đầy phóng khoáng. Nhìn thấy cô, Lisa lập tức tới đón. Cô ta lo lắng nhìn cô: “Phó tổng giám đốc, cô có sao không?”

“Đương nhiên là không sao rồi. Tôi thì có chuyện gì được chứ? Yêu cầu của Nguyễn Hạo Thần là tôi phải đến Tập đoàn Nguyễn Thị làm việc trong ba tháng. Tôi đã đồng ý. Sau khi quay về thì cho người chuẩn bị lại hợp đồng đi, ngày mai ký tên.”

Lisa: "..."

Cô ta ngơ ngác nhìn theo bóng lưng cô, Phó tổng giám đốc chỉ tốn một giờ ngắn ngủi đã giải quyết xong hợp đồng. Nhưng Phó tổng giám đốc của họ vừa nói cái gì, đến Tập đoàn Nguyễn thị làm việc trong ba tháng? Vậy làm sao được? Cô ấy là Phó tổng giám đốc của Tập đoàn DN bọn họ, sao có thể tới công ty khác làm việc chứ? Chuyện này tuyệt đối không được!

Thấy bóng lưng cô đã đi xa, Lisa vội đuổi theo. Phó tổng giám đốc, sao cô có thể đồng ý thoải mái như thế được?

“Thần, rốt cuộc anh đồng ý chuyện gì với người phụ nữ kia vậy? Anh muốn huỷ hôn với em sao? Em không đồng ý!”.

Lâm Tiêu nhào vào lòng anh, ôm chặt vòng eo cường tráng của anh, nước mắt cô ta thấm ướt áo sơ mi trắng của anh.

“Thần, em không đồng ý huỷ hôn. Em không đồng ý!”
“Tiêu Tiêu, em đừng như vậy!” Nguyễn Hạo Thần chau mày, anh rất bất lực.

Lâm Tiêu lau nước mắt trên mặt, đôi mắt đỏ hoe nhìn anh: “Thần, có phải có chỗ nào em làm chưa đủ tốt không? Anh nói ra đi, em thay đổi có được không? Em xin anh đừng huỷ hôn với em. Em thật sự không còn gì cả, chỉ còn mình anh thôi!


Lẽ nào anh cũng muốn rời xa em sao? Có phải anh định đuổi em ra khỏi thế giới của anh giống như anh từng làm với Tô Khiết không?”

“Tiêu Tiêu, em đừng suy nghĩ lung tung. Em biết rõ anh sẽ không làm vậy với em mà. Em bình tĩnh lại trước có được không? Em bình tĩnh lại rồi chúng ta nói chuyện đàng hoàng với nhau.”

Nguyễn Hạo Thần vẫn luôn nhẫn nại và dịu dàng với Lâm Tiêu như trước. Nếu nhìn thấy dáng vẻ lúc này của anh, Tô Thanh Anh nhất định sẽ không nhịn được mà bật cười. Anh vừa dỗ dành vợ chưa cưới, vừa muốn quay lại với cô, đúng thật là khiến người ta mở rộng tầm mắt.

Lâm Tiêu lắc đầu, dựa vào lòng anh không ngừng lắc đầu.


“Em không bình tĩnh được. Nghĩ tới chuyện anh không cần em nữa thì sao lòng em có thể bình tĩnh cơ chứ!”

Nguyễn Hạo Thần thở dài, anh có thể cho cô ấy bất cứ thứ gì, chỉ có tình cảm là không thể.

“Vậy em muốn vào công ty làm việc, anh có đồng ý không?”

Một tuần sau.

Gương mặt của Thư Khả Như đã lành lặn hẳn, cô ấy cầm gương soi mặt mình với dáng vẻ vô cùng vui sướng.

Cuối cùng cũng hồi phục lại dáng vẻ đáng yêu như trước rồi, gương mặt em bé đáng yêu thế này mà lại bị đánh thành như vậy, thật sự quá khủng khiếp!

Thư Khả Như khẽ vuốt ve gương mặt mình, không khỏi sững sờ. Nghĩ đến dáng vẻ Chu Ngọc bảo vệ Tần Ngọc Linh là cảm giác mỉa mai lại xuất hiện trong lòng cô ấy.

Rõ ràng cô ấy không hề trêu chọc ai, nhưng người bị thương luôn là cô ấy.

Nếu như đã như vậy thì cô ấy cũng không sợ gì nữa. Tần Ngọc Linh là cái thái gì chứ?

Dù sao cô ấy cũng không có vướng bận gì, làm chuyện gì cũng không cần phải cẩn thận dè dặt.

Cái mạng này đã không còn đáng giá bao nhiêu tiền từ lâu rồi.

Hướng Tây Thần đi vào trong, nhìn thấy cô ấy ngây người ngồi soi gương thì anh ta lắc lắc đồ trong tay ra trước mặt cô ấy.

Thư Khả Như ngửi thấy mùi thơm mới dần dần hoàn hồn lại.

Nhìn thấy anh ta, cô ấy không hề ngạc nhiên, bởi vì trong một tuần nay Hướng Tây Thần luôn chăm sóc cho cô ấy.

"Được rồi, em đừng soi nữa, đã khỏi hẳn và không còn dấu vết nào nữa đâu. Em ăn món này trước đi."

Thư Khả Như đặt chiếc gương trong tay xuống, mỉm cười cầm lấy đồ ăn mà anh ta mang về.

"Tây Thần, anh nói xem em có nên báo thù mối thù này không? Gương mặt em sưng phù lên lâu như vậy mới khỏi, chỉ cần nghĩ đến con người tâm cơ Tần Ngọc Linh đó đang lén lút, à không, đang quang minh chính đại vui vẻ là không thể nào nuốt trôi cục tức ở trong lòng. Hằng ngày em nằm trên giường mong gương mặt của mình mau lành lại, như vậy em mới có thể ra ngoài báo thù. Em nói cho anh biết, nếu như em không báo được mối thù này thì em sẽ mang họ anh."

Hướng Tây Thần: ".."
, hoá ra mỗi ngày đều mong gương mặt lành lại là vì muốn báo thù. Nhưng anh ta thật sự nghi ngờ chỉ số IQ của cô ấy như vậy sẽ đấu được với con người mưu mô tâm cơ kia sao?

"Hướng Khả Như, nghe cũng khá là hay đấy chứ."


Nghe thấy thế, Thư Khả Như liếc anh ta. Anh ta nói vậy là không muốn để cô báo thù sao?

Không thể không báo thù!

"Tíng toong tíng toong..." Tiếng chuông cửa vang lên hai lần.


"Tây Thần, anh mau đi mở cửa đi, xem có phải Tiểu Anh và Tiểu Bảo đến không?"

Hướng Tây Thần nhìn cô ấy, bất lực gật đầu. Một tuần nay cô ấy ở đây đã lười đến mức này rồi, ngay cả cửa cũng phải là anh ta ra mở. Thiệt tình mà!

Anh ta đi ra mở cửa, quả nhiên là Tô Thanh Anh và Tô Cảnh Nhạc.

"Dạ Khả Như, Tiểu Bảo đến thăm dì đây. Cháu nghe mẹ nói mặt của dì không khác gì đầu heo, cả tuần này... ôi á á, dì Khả Như xinh đẹp hơn trước kia rất nhiều."

Dưới ánh mắt giết người của Thư Khả Như, khao khát sống sót mãnh liệt của Tô Cảnh Nhạc liền bộc lộ ra ngoài.

"Nếu như cháu thích, dì tình nguyện đợi cháu mười tám năm nữa."

Tô Cảnh Nhạc vội vàng đi đến rồi ngồi xuống bên cạnh cô ấy, trên gương mặt nhỏ nhắn đẹp trai nở nụ cười rạng rỡ. Thư Khả Như nhìn nụ cười ấy mà trái tim như muốn tan chảy.

Thật là, đừng đáng yêu như vậy chứ!

Tô Thanh Anh nhìn thấy gương mặt của cô ấy không khác gì so với trước kia, cô hỏi: "Bây giờ gương mặt của cậu không có gì đáng ngại nữa rồi chứ?"

"Ừ, tất cả đều ổn rồi. Tiểu Anh Anh, tiếp theo tớ muốn thực hiện kế hoạch báo thù của tớ, cậu ủng hộ tớ không?"

"Thanh Anh, cô không thể nào hồ đồ cùng với cô ấy được. Cô ấy chính là kiểu vết sẹo tốt lên rồi sẽ quên đau."

Tô Thanh Anh mỉm cười, một lúc sau mới nói: "Cũng không phải là hồ đồ, nếu như trong lòng không cam tâm thì hãy làm chuyện mà mình muốn làm thôi. Ít nhất bây giờ tôi chính là như vậy, tôi sẽ dần dần đòi lại những thứ mà bọn họ nợ tôi và tất cả những chuyện bọn họ làm với tôi. Nếu không bọn họ sống quá an nhàn sẽ quên mất bản thân từng làm ra những chuyện gì."

Hướng Tây Thần nhìn Tô Thanh Anh, ánh mắt trở nên sâu xa. Xem ra cô cũng là một người phụ nữ có chuyện riêng.

"Được rồi được rồi, không nói những chuyện này nữa. Tiểu Thanh Thanh, anh Tôn nhà cậu đâu rồi? Sao lại không đi cùng với các cậu?"

"Dạ Khả Như, gần đây bố con rất bận, thỉnh thoảng còn chơi trò mất tích."

Thân phận của Tôn Tử Phàm rất đặc biệt, hơn nữa gần đây xảy ra khá nhiều chuyện nên đôi khi anh ta thậm chí còn không ở thành phố Giang Thành. Cũng không biết có phải chỗ anh ta đã xảy ra chuyện gì không.

"Khả Như, tớ có chút chuyện có thể phải làm phiền cậu. Vì để có thể hợp tác với Nguyễn thị, tớ đã đồng ý tuần sau bắt đầu đi làm ở Nguyễn Thị ba tháng. Có đôi khi tan làm muộn, tớ đành phiền cậu đi đón Tiểu Bảo ở nhà trẻ giúp tớ."
Tô Cảnh Nhạc nhìn mẹ mình, bĩu cái miệng nhỏ nhắn lại: "Mẹ luôn lo lắng về khả năng sinh tồn của con. Hơn nữa nhà trẻ rất gần nhà mình, đi khoảng năm sáu phút là đến nhà rồi."

Tô Thanh Anh cúi đầu nhìn cậu bé, dịu dàng xoa mái tóc rối xù của cậu.


Cục cưng của cô rất thông minh, đầu óc cũng khác với người bình thường. Nhưng cô lo Lâm Tiêu không đối phó được với cô thì sẽ để ý đến Tiểu Bảo. Đây là chuyện mà cô không muốn nhìn thấy xảy ra nhất.

Tử Phàm không ở đây, cho nên cô chỉ có thể làm phiền đến Thư Khả Như.

Hơn nữa bây giờ người cô tin nhất cũng chỉ có Thư Khả Như, còn những người khác cô không hề tin tưởng.


Thư Khả Như VỖ lên ngực mình, rất phóng khoáng.

"Tiểu Anh Anh, cậu yên tâm đi, tớ nhất định sẽ bảo vệ Tiểu Bảo. Cậu muốn làm gì thì cứ yên tâm mà làm, bọn tớ sẽ ở hậu phương giúp cậu bảo vệ điều cậu muốn bảo vệ."

Nghe thấy những lời này của cô ấy thì trong lòng Tô Thanh Anh dâng lên cảm xúc rất kỳ lạ, như có một dòng nước ấm chảy qua.

"Thanh Anh à, cô cũng không cần lo lắng quá nhiều, chẳng phải ở đây còn có tôi sao?"

Hướng Tây Thần cười tươi rói, nụ cười tỏa nắng rung động lòng người.

Sau đó mấy người họ lại nói một vài chuyện, rồi Tô Thanh Anh còn có chuyện nên đưa Tô Cảnh Nhạc rời đi.

Trên đường đi, Tô Cảnh Nhạc luôn nhìn chằm chằm vào Tô Thanh Anh. Bị con trai nhìn như vậy khiến cô không được tự nhiên, lúc này Tô Thanh Anh mới quay đầu nhìn cậu bé.

"Tiểu Bảo, có phải con có chuyện gì không? Hay là trên mặt mẹ có thứ gì sao?"

"Mẹ ơi, mẹ xinh quá, cho nên người ta không kìm được mà nhìn mẹ thêm vài lần. Nhưng mẹ đi làm ở công ty của tên khốn đó sẽ không sao thật ư? Sẽ không bị người ta ức hiếp chứ?"

Tô Thanh Anh nhìn cậu bé, cô nở nụ cười hạnh phúc. Con trai của cô thật sự rất hiểu chuyện, hiểu chuyện đến nỗi khiến người ta đau lòng.

Độ tuổi này đáng lẽ phải là độ tuổi náo loạn thích chơi đồ chơi với bố mẹ, nhưng cậu bé lại trưởng thành chững chạc, thậm chí có đôi khi còn hiểu chuyện hơn cả người làm mẹ là cô.

Cô nghĩ đã lâu lắm rồi không đưa cậu bé đi chơi ở công viên, hơn nữa cũng mua rất ít đồ chơi cho cậu bé. Nhân lúc hôm nay còn thời gian, chi bằng cô đưa cậu bé đi chơi một chút.

"Tiểu Bảo, có phải đã lâu lắm rồi mẹ không đưa con đến công viên trò chơi không?"

Nghe thấy vậy, hai mắt cậu bé sáng bừng lên, nhanh chóng đã hiểu ra ý của Tô Thanh Anh.

Cậu bé hơi nhíu mày, cười nói: "Cho nên mẹ định đưa Tiểu Bảo đi chơi sao?"

Cô duỗi tay ra nhéo gương mặt bé nhỏ của cậu bé. Cục cưng của cô thông minh quá, vừa nghe đã có thể hiểu ra rồi.

"Đúng vậy, hôm nay mẹ có nhiều thời gian cho nên có thể đưa Tiểu Bảo đi chơi."

Cô vừa mới dứt lời, điện thoại bỗng nhiên reo lên.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK