Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết - Nguyễn Hạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hay là cô đã thực sự yêu Tôn Tử Phàm, cho nên không còn cảm giác gì với anh nữa.


“Phó tổng giám đốc Tô quá khen rồi, cô cũng rất đẹp.”



Lâm Tiêu nhẹ nhàng đáp lại, trong ánh mắt còn hiện lên vẻ ghen tị. Người phụ nữ này không chỉ có vẻ ngoài rất giống với Tô Khiết mà còn rất xinh đẹp.


Phụ nữ vừa nhìn thấy, theo bản năng đã xuất hiện cảm giác hiểm nguy cao. Ít nhất là Lâm Tiêu cảm thấy như vậy. Tô Thanh Anh này quá hoàn hảo.


Đột nhiên nắm được suy nghĩ sâu xa trong mắt Lâm Tiêu, Tô Thanh Anh


thầm cười khẩy. Lòng ghen tị của Lâm Tiêu vẫn mạnh mẽ như trước đây, nhưng lần này không biết ai thua ai thắng đây.


“Nghe nói người vợ trước của Tổng giám đốc Nguyễn rất giống tôi? Đã vậy còn có họ giống nhau nữa chứ. Có thời gian rảnh, tôi rất muốn gặp gỡ mợ Nguyễn xem thế nào.”





Tôn Tử Phàm ở bên cạnh nghe xong cũng nói chen vào: “Tiểu Anh, có thể em không biết rằng Tổng giám đốc Nguyễn không yêu người vợ đó. Người anh ta yêu là cô Lâm bên cạnh anh ta đây. Hơn nữa mợ Nguyễn đã mất cách đây năm năm rồi, còn nguyên nhân thì không ai biết.”


Lâm Tiêu nghe vậy rất vui, niềm vui trong lòng cô ta dần lan rộng. Cô ta ngày càng loại trừ khả năng Tô Thanh Anh chính là Tô Khiết.


(DN


Sắc mặt Nguyễn Hạo Thần sa sầm, anh liếc nhìn Tôn Tử Phàm bằng ánh mắt lạnh lẽo.


“Có thể anh Tôn không biết, tôi yêu Tổ Khiết và tôi yêu vợ cũ của mình.”


Ngay khi những lời này vừa được nói ra, cả ba người đều ngạc nhiên nhìn Nguyễn Hạo Thần. Đặc biệt là Lâm Tiêu, trong mắt của cô ta như không thể tin được, cánh tay phải bên hông của của cô ta bắt đầu co lại.


Anh thừa nhận mình yêu Tô Khiết ngay trước mặt người khác, vậy anh đặt cô ta ở vị trí nào đây?


Sắc mặt của Tô Thanh Anh không hề thay đổi, chỉ có vẻ lạnh nhạt mỉa mai. Yêu cô ư? Làm sao mà thấy được đây?


“Nếu nói như vậy, Tổng giám đốc Nguyễn là người nặng tình rồi. Chẳng lẽ cô Lâm không để ý đến chuyện đó ư? Sao tôi lại nghe nói Tổng giám đốc Nguyễn và cô đã ở bên nhau rất nhiều năm rồi nhỉ.”





Nghe vậy, nụ cười của Lâm Tiêu cứng đơ. Cô ta không biết nên nói gì mới phải.


Tôn Tử Phàm thích thú khi nhìn thấy sắc mặt của Lâm Tiêu như thế này. Lúc trước cô ta đã bắt nạt Tô Khiết rất nhiều lần. Lúc đó, làm sao mà Tô Khiết có thể đấu lại một ả đàn bà mưu mô có đẳng cấp vi diệu như này cơ chứ.


Tô Thanh Anh không định dành quá nhiều thời gian cho Nguyễn Hạo Thần, phải từ từ từng bước một mới thú vị. Chẳng phải Lâm Tiêu yêu Nguyễn Hạo Thần lắm sao?


Vậy hãy để Nguyễn Hạo Thần rời xa cô ta. Cô vẫn ghi lòng tạc dạ tất cả những gì mà Lâm Tiêu đã làm với cô khi đó, chưa bao giờ dám quên.


“Mời Tổng giám đốc Nguyễn và cô Lâm cứ tự nhiên. Chúng tôi còn phải chào những người khác, không thể ở cùng được.”


Nói xong lập tức rời đi cùng Tôn Tử Phàm.


Nhưng chưa đi được bao xa, đã thấy Tôn Tử Phàm lấy điện thoại ra xem rồi vội vàng rời đi.


Đôi môi mỏng của Nguyễn Hạo Thần sau lưng anh ta cong lên thành một nụ cười.


Sau đó, Tô Thanh Anh đi qua đám đông, tươi cười đúng mực nói chuyện rất vui vẻ.


Mà từ đầu đến cuối ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần vẫn dõi theo bóng hình cô, khả năng giao tiếp mạnh mẽ như vậy thực sự không thể luyện được chỉ trong một thời gian ngắn.


Tô Thanh Anh uống khá nhiều rượu, cảm thấy đầu như căng ra, hai má cũng ửng hồng. Vẻ lạnh lùng trên người cô mất đi không ít.


Cô tìm một góc yên tĩnh không có ai để ý ngồi xuống, mệt mỏi xoa xoa ấn đường. Trước đây cô không thích những buổi xã giao kiểu này, nhưng bố lại thường dẫn cô đến những dịp như thế. Ông nói là sau này sẽ có ích cho cô.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK