Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết - Nguyễn Hạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc nhỏ, Tôn Tử Phàm hơi bụ bẫm một chút, nhưng thật sự rất đáng yêu.


Anh ấy đeo một chiếc mặt nạ búp bê, cũng khó diễn tả đó là cảm giác gì. Nhưng trong mắt người khác, nó còn thật sự rất đáng yêu, nhưng với Tô Khiết thì chưa chắc.


“Wow, WOW, Wow... búp bê mặt cười muốn chọc cô bé hay khóc nhè vui vẻ. Có phải em tên là Tô Khiết không? Tại sao em lại khóc?”


“Hu hu hu... Anh Tử Phàm đi đâu rồi? Có phải ai đó đã bắt mất anh Tử Phàm rồi không? A, a, a, em muốn anh Tử Phàm cơ!”



vietwriter.vn



Chiếc mặt nạ này không những không làm cho Tô Khiết vui vẻ, mà còn dọa người ta khóc càng thương tâm hơn.


Bởi vì chuyện này, Tôn Tử Phàm còn bị bố mẹ anh ấy mắng cho một trận, chỉ có điều sau đó...


Tay cô đột nhiên bị người đụng một chút, Tô Thanh Anh tỉnh táo lại.


Đôi mắt chớp hai cái, nhìn sang người bên cạnh.


“Sao thế?”


“Không có gì, chẳng qua thấy em ngây ngẩn nhìn chiếc mặt nạ. Có phải em rất thích nó hay không?”


Tô Thanh Anh lắc đầu theo bản năng.



vietwriter.vn



“Đi thôi, chúng ta đi nơi khác xem.”


Trên đường phố người qua kẻ lại, rất nhiều cặp đôi đi lướt qua hai người. Trên mặt họ tràn ngập nụ cười hạnh phúc, Tô Thanh Anh nhìn mà trong lòng có chút xao động.


Nguyễn Hạo Thần muốn dắt tay cô, lại bị Tô Thanh Anh dùng sức hất văng.


Cô nhìn anh với ánh mắt lạnh lùng, giọng nói cũng rất lạnh nhạt.


“Nguyễn Hạo Thần, làm phiền anh chú ý thân phận của mình một chút. Nếu tôi không nhớ nhầm hoặc trí nhớ xảy ra sai sót gì, thì hiện tại thân phận của anh là chồng chưa cưới của Lâm Tiêu đấy.”


Nguyễn Hạo Thần nheo mắt lại, cũng không hề cảm thấy tức giận bởi câu nói của cô.


“Em đang ghen hả?”


Tô Thanh Anh không khỏi trợn mắt khinh thường, anh đúng là tự luyến mà.


Cô tiếp tục về phía trước đi tới, Nguyễn Hạo Thần vội vàng theo sau.


Sau đó, anh mạnh mẽ ôm lấy eo cô.


“Anh buông tôi ra!”


“Nếu tôi không buông ra thì em làm gì được tôi chứ?”


“Không thể làm gì anh nhưng cũng không có nghĩa tôi không đánh anh?”


Tô Thanh Anh nói xong, lập tức ra tay, hoàn toàn không cho Nguyễn Hạo Thần có cơ hội phản ứng.


Tô Thanh Anh thấy một đấm này của mình đánh hụt, môi đỏ nhếch lên một đường cong.


Cô tiếp tục ra đòn, cô không tin mình không hạ gục được Nguyễn Hạo Thần, ít nhất cũng phải đánh trúng một hai đấm.


Không ít người qua đường bị thu hút bởi trận quyết đấu giữa hai người họ, đều lần lượt dừng lại chú ý theo dõi.


Trong cuộc sống hiện thực, ngoài những người cố tình luyện tập hoặc huấn luyện viên chuyên nghiệp ra, thì người có thân thủ tốt như vậy đúng là chẳng có mấy ai.


Có người còn lấy di động ra chụp ảnh, thật giống như đang xem phim hành động vậy, cực kỳ đặc sắc.


Nguyễn Hạo Thần làm một động tác tay dừng lại: “Nếu chúng ta cứ đánh như vậy, chẳng phải quá nhàm chán ư? Hay là đặt cược đi.”


Tô Thanh Anh ngừng lại: “Anh muốn cược như thế nào?”


Nguyễn Hạo Thần nhìn cô rồi nở một nụ cười đầy ý vị sâu xa, như thể đã thực hiện thành công kế hoạch của mình.


Tuy nhiên anh cũng sắp thực hiện được rồi.


“Nếu em đánh thắng tôi, vậy thì em kêu tôi làm gì cũng được.


Nếu em thua, thì không được mảy may phản kháng với những chuyện tôi làm. Chơi như vậy được không?”


Tô Thanh Anh không hề suy nghĩ trực tiếp đồng ý. Cô vẫn khá tin tưởng vào thân thủ của chính mình.


Cô không tin mình không đánh lại Nguyễn Hạo Thần được.


Lúc trước, cô cũng chưa từng thấy Nguyễn Hạo Thần ra tay. Dù sao anh còn có thể sai khiến vệ sĩ áo đen, bình thường như vậy thì thân thủ cũng không giỏi bao nhiêu.


“Thành giao!”


Tô Thanh Anh hồn nhiên không biết, chính mình đã rơi vào kế hoạch bên trong của anh.


Trong quá trình giao thủ, Tô Thanh Anh phát hiện, thân thủ của Nguyễn Hạo Thần trực tiếp cao hơn một bậc.


Cho nên lúc trước, Nguyễn Hạo Thần đã che giấu ư?


Cô nhìn anh chăm chú với vẻ mặt nghiêm túc, cũng không dám lơi lỏng chút nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK