Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết - Nguyễn Hạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thế nhưng khi hai người vừa ra khỏi cửa Tập đoàn DN thì một nhóm người áo đen đi đến, lúc nhìn thấy người đàn ông dẫn đầu Tô Thanh Anh nhíu mày.


Chu Ngọc?


Anh ta tới đây làm gì?


Trong ấn tượng của cô, Chu Ngọc vẫn luôn là dáng vẻ cười đùa hí hửng, phong lưu không bị chuyện gì trói buộc, vì sao hôm nay trên người anh ta lại có khí thế rất giống Nguyễn Hạo Thần chứ?



Chẳng lẽ ở chung lâu ngày bị lây nhiễm à?


Thư Khả Như đứng bên cạnh cô đã khiếp sợ đến nỗi mặt trắng bệch, đồng tử co rút lại.


Đôi môi đỏ run rẩy, cơ thể vô thức lùi lại mấy bước.


Cô ấy đã lén lút trở về để không bị phát hiện, huống chi hai người bọn họ cũng đã lâu không gặp mặt.


... cút mau, tôi không muốn gặp anh!


Chóp mũi chua xót, hốc mắt ửng đỏ.





Tô Thanh Anh nhanh chóng phát hiện Thư Khả Như có vẻ bất ổn, cơ thể vô thức dính sát người cô.


“Nghe tên của Tổng giám đốc Chu đã lâu, nhìn trận thế của anh, hình như muốn đến bắt người nhỉ?”


Tô Thanh Anh nở nụ cười như có như không.


Lúc Lâm Khả Khanh qua đời, Chu Ngọc và Ngụy Toàn đã ra tay giúp đỡ tổ chức tang lễ, cô vẫn còn nhớ phần ân tình này.


Chu Ngọc nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, đôi mày càng nhíu chặt. Anh ta chẳng thể liên tưởng người nọ với bóng lưng yếu ớt đứng trước bia mộ của mẹ mình vào năm năm trước.


“Chuyện này không liên quan đến cô, tránh ra!”


“Nếu tôi vẫn muốn quan tâm?”


Chu Ngọc nhếch đôi môi mỏng, ánh mắt xuyên qua người Tô Thanh Anh nhìn bóng hình nhỏ bé ở phía sau cô, trong mắt anh ta là mây đen như mực, mang theo sự sắc bén đầy nguy hiểm.


Qua một lúc lâu, anh ta lại lên tiếng.


“Bắt cô ta lại cho tôi!”


Vẻ mặt anh ta tràn ngập vẻ hiểm ác, giọng nói lạnh lùng.


Hai người áo đen đi tới, Thư Khả Như lắc đầu: “Ông xã Tiểu Anh Anh ơi, “anh”. phải bảo vệ bà xã nhỏ bé “em” đấy, "em"không biết người đàn ông này.”


Tô Thanh Anh: ...


Chu Ngọc: ...


Thế mà cô ta dám gọi người đàn bà khác là chồng, nhiều năm không gặp giới tính cô ta cũng trở nên không bình thường!


A


Tô Thanh Anh giơ tay ngắn trước mặt Thư Khả Như, tư thế như có thể ra tay bất cứ lúc nào.


Nhóm người áo đen thấy Tô Thanh Anh không phối hợp thì trực tiếp ra tay, không nói nhảm lời nào.


Tô Thanh Anh nào phải kẻ ăn chay nhưng ngay lúc cô chuẩn bị đánh trả thì Thư Khả Như lại tiến lên.


“Dừng tay! Tôi đi với các anh!”


Khả Như...”


Gương mặt nhỏ nhắn của Tô Thanh Anh càng thêm lạnh lùng, Khả Như là bạn của cô, cũng là người bạn nữ duy nhất nên cô muốn bảo vệ cô ấy.


“Tô Khiết, tôi biết cô là ai, nếu như cô không muốn bị Thần biết thì đừng nhúng tay vào chuyện của chúng tôi.”


“Tôi chẳng hiểu Tổng giám đốc Chu nói gì cả, Tô Khiết là ai, tôi tên Tô Thanh


Anh.”


“Thật sao? Nhưng năm đó, tôi tận mắt thấy cô được cứu sống!”


Nụ cười trên mặt Tô Thanh Anh chẳng thể tiếp tục duy trì được nữa, đôi mắt cô ánh lên vẻ kinh ngạc tột độ nhưng cô nhanh chóng phản ứng kịp thời.


“Tuy nhiên, đáng tiếc là Tô Khiết đã chết, còn tôi là Tô Thanh Anh!”


Tô Thanh Anh lại nở nụ cười một lần nữa. Sau đó, cô rất bình tĩnh, chẳng hề lúng túng. Trong lòng cô thầm nhủ rằng Tô Khiết đã chết từ năm năm trước, hiện tại cô chính là Tô Thanh Anh!


Chu Ngọc nhìn cô chòng chọc, anh ta cũng không vạch trần thêm nữa, anh ta biết khá nhiều chuyện vào năm năm trước.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK