Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết - Nguyễn Hạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Thanh Anh nghĩ lại càng cảm thấy buồn nôn và nực cười, như vậy cũng gọi là yêu sao?


Để cô giết chết Nguyễn Hạo Thần, như vậy mới tính là yêu.



Chu Ngọc nghe vậy, luôn cảm thấy có gì đó không đúng. Thần nhẫn tâm như thế sao?


Không thể nào, trong chuyện này chắc chắn có ẩn khuất gì đó.


"Tôi làm phẫu thuật xong chảy rất nhiều máu, đêm đó anh ta lại lên giường cùng với Lâm Tiêu, còn để Lâm Tiêu mang thai. Có đúng anh ta yêu tôi như lời anh nói không?


f





Sau này vì để ép tôi quay về, anh ta chính tay rút máy thở oxy của mẹ tôi, để cho mẹ tôi cuối cùng thiếu oxy mà chết. Đây mà là yêu tôi ư?


Chu Ngọc, tôi muốn hỏi anh, rốt cuộc đối với các anh yêu là gì? Sự tổn thương và tra tấn dai dẳng này là yêu sao? Vậy thì tâm lý của các anh cũng méo mó đáng sợ thật đó!"


Chu Ngọc mãi không thể bình tĩnh trở lại, không thể nào tiêu hoá nổi những lời của Tô Khiết.


Thần thật sự làm ra những chuyện này sao?


"Tôi xin lỗi, tôi đi vệ sinh một chút."


Tô Thanh Anh đứng dậy rời đi, Tô Cảnh Nhạc ngoan ngoãn ngồi im tại chỗ không hề nhúc nhích. Nhưng gương mặt nhỏ nhắn của cậu bé lại càng lạnh lùng hơn, đôi mắt cũng toát lên vẻ sâu xa.


Hoá ra mẹ lại có nhiều chuyện đáng thương như vậy, rõ ràng mẹ của cậu bé là một người phụ nữ dịu dàng lương thiện như thế.


Là Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu đã từng bước ép mẹ cậu đến mức này.


"Cháu là con trai của Thần đúng không?"


Nghe câu hỏi, Tô Cảnh Ngạc ngước mắt nhìn anh ta. Một lúc sau lôi điện thoại của mình mở album ảnh.


"Chú có thể xem nội dung trong này, chút đau đớn của Nguyễn Hạo Thần có là gì? Để chú nhìn thấy thế nào mới gọi là nỗi đau thật sự."


Chu Ngọc nhìn Tô Cảnh Nhạc với vẻ nghi ngờ, anh ta thấy biểu cảm của đứa trẻ này rất giống Nguyễn Hạo Thần. Hơn nữa trên người cậu bé lại toát lên khí chất không đúng với độ tuổi của mình.


Anh ta cầm điện thoại lên, nhìn thấy bức ảnh mà bỗng nhiên trợn trừng mắt, nhìn chằm chằm vào cậu bé với vẻ không tin.


Chu Ngọc lại lướt xuống, không biết nên dùng ngôn ngữ nào để diễn tả, trong lòng vô cùng phức tạp.


Tấm ảnh đầu tiên là dáng vẻ Tô Khiết vừa mới được cứu, trên gương mặt và tim không ngừng chảy máu. Điều quan trọng là hai bên mặt sưng lên rất đáng sợ.


Trên người toàn là vết thương, không có nơi nào lành lặn cả.


Tấm ảnh thứ hai là lúc lấy viên đạn ra, vẻ mặt cô đau đớn, đau đến nỗi sắp chết rồi. Chẳng lẽ không dùng thuốc tê sao?


Có rất nhiều rất nhiều ảnh, còn có cả ảnh được chụp lúc dùng dao cắt miếng thịt đã bị thối rửa...


"Những bức ảnh này đều do bố Tử Phàm chụp lại, mẹ cũng không biết. Ban đầu bọn họ muốn tiến hành phẫu thuật gây tê, nhưng kiểm tra thấy khi ấy mẹ đang mang thai cháu, có nhiều thuốc nhưng không được dùng, thậm chí có một vài loại thuốc gây dị ứng.


Sau đó mẹ yêu cầu phẫu thuật ngay không cần gây tê, cho nên chú có thể tưởng tượng khi đó mẹ cháu đau như thế nào chứ? Gương mặt mẹ rất đau đớn, nhưng mẹ vì cháu mà kiên quyết không cần thuốc tế. Sau hôm ấy mẹ hôn mê cả một tháng mới tỉnh lại.


Sau đó vết thương bị nhiễm trùng rồi phát sốt, mẹ vẫn không uống thuốc. Hơn nữa còn mạnh mẽ cắt đống thịt bị thối rữa đi mà không cần thuốc giảm đau một lần nữa. Mẹ đã phải chịu những đau đớn này gần một năm trời.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK