Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết - Nguyễn Hạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nguyễn Hạo Thần nhìn cô, trong mắt ảnh lên vẻ hứng thú, bờ môi mỏng khiêu gợi khẽ cong lên.


Tô Thanh Anh nở nụ cười tà mị, khiến Nguyễn Hạo Thần không khỏi có chút say mê.


Trong lòng Tô Cảnh Nhạc hơi khó chịu, đứng dậy trực tiếp hôn một cái “chụt” lên môi Tô Thanh Anh, tuyên bố chủ quyền.



"Mẹ là của một mình cháu, mọi người đừng có mơ tưởng đến, đặc biệt là chú!".


Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của thằng bé, còn cả ánh mắt sắc bén này nữa, Nguyễn Hạo Thần chỉ cảm thấy địch ý của đứa trẻ này dành cho mình rất lớn. Vì sao vậy?


Tô Thanh Anh cũng quay sang hôn lên mặt Tô Cảnh Nhạc một cái “chụt”, cục cưng của cô vẫn là tốt nhất.


Ánh mắt Nguyễn Hạo Thần nhìn Tô Cảnh Nhạc càng thâm trầm hơn, thơm má thì được, hôn môi thì quá đáng lắm rồi!





Tô Cảnh Nhạc nhìn sang Nguyễn Hạo Thần với ánh mắt khiêu khích, quay đầu lại nói với Tô Thanh Anh: "Mẹ, con muốn ăn món kia, mẹ đút cho con được không?"


“Được."


Thư Khả Như ngơ ngác nhìn cảnh tượng trước mắt mình. Tại sao đột nhiên lại thành thế này?


Rõ ràng là cô và Chu Ngọc có vấn đề, kết quả lại biến thành bên kia có chuyện.


Chu Ngọc lôi Thư Khả Như rời đi, lần này anh ta không thèm để ý tới ánh mắt của người khác nữa, dứt khoát khiêng cô lên vai vác đi.


"Tiểu Anh Anh, cứu tớ!"


Tô Thanh Anh đang muốn lên tiếng, Nguyễn Hạo Thần ở bên cạnh giữ tay cô lại: "Anh làm gì thể? Buông tôi ra!"


Cô nhăn mày, rút giấy ăn lau chỗ cánh tay bị anh nắm.


"Cô Tô, chúng ta không thì không oán, tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi trông cô cứ như đang nhìn thấy kẻ thù thế?"


Không thì không oán?


Anh ta nói hay thật đấy!


"Anh Nguyễn, có thù oán hay không không phải anh nói là được, sự thật mới tính, chúng tôi ăn no rồi, mời anh Nguyễn cứ tự nhiên, lát nữa làm phiền anh thanh toán"


Nói xong, cô bế Tô Cảnh Nhạc lên nhanh chóng chuồn mất.


Nhìn bóng lưng của hai mẹ con, Nguyễn Hạo Thần lộ ra ý cười, nụ cười kia mang theo cảm giác hạnh phúc, ngay cả anh cũng không nhận ra.


Chu Ngọc lái xe phi như bay trên đường quốc lộ, không biết anh ta định đưa Thư Khả Như đi đâu.


Trên mặt Thư Khả Như tràn đầy vẻ đề phòng, giống như đứa trẻ ngoan ngoãn bị ông chú xấu xa bắt nạt vậy.


"Này, rốt cuộc anh muốn đưa tôi đi đâu?"


"Đến nơi có khắc biết, tôi nói cho cô biết, tất cả mọi chuyện chỉ có tôi mới có quyền quyết định, tôi đã bắt đầu thì cũng chỉ có mình tôi mới có thể kết thúc nó!"


Vẻ mặt Thư Khả Như kinh ngạc, nhanh chóng phản ứng lại kịp, nhìn Chu Ngọc, không thể tưởng tượng nổi. Anh ta đang lên cơn điên gì thế?


"Chu Ngọc, anh không mắc ói nhưng tôi buồn nôn lắm rồi, cứ nghĩ tới anh đã chạm vào người phụ nữ ghê tởm Tần Ngọc Linh rồi lại chạm vào tôi là bụng tôi lại cuộn trào, buồn nôn tới mức có thể nôn ra cả **** *** đây này!"


"Két!"


Xe đột ngột phanh gấp lại, dừng ở ven đường.


Thư Khả Như theo quán tính suýt nữa thì va vào kính chắn phía trước, cô ấy bất mãn trừng mắt với Chu Ngọc ngồi bên cạnh.


"Có phải anh bị điện không? Chưa uống thuốc hả? Anh thi bằng lái xe chưa? Chưa thi mà cũng dám lái xe, anh muốn chết thì cũng đừng kéo tôi theo!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK