Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết - Nguyễn Hạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Ngọc Linh nghe xong thì chỉ vào miếng gạc trên đầu: “Chúng tôi vì một số vấn đề nên cãi nhau. Sau đó anh ta đẩy tôi làm đầu tôi đập vào góc bàn. Sau đó mới khôi phục trí nhớ."


Hừ!


Thư Khả Như hừ lạnh một tiếng trong mũi. Thật sự còn đặc sắc hơn cả phim truyền hình buổi tối.



"Ngọc Linh, không cần phải giải thích nhiều với cô ta. Anh đã bảo giúp việc làm món bánh xoài ngàn lớp mà em thích nhất đây”


Tần Ngọc Linh dựa vào lòng anh ta. Ở góc độ anh ta không nhìn thấy được cô nở một nụ cười đắc thắng.


Nhìn theo bóng lưng của hai người họ, Thư Khả Như thấy lòng mình tràn đầy chua xót. Người bị hành hạ bấy lâu là cô ấy, cuối cùng cũng không sánh được với sự xuất hiện của Tần Ngọc Linh.


TCC


Gương mặt dễ thương như em bé lại cười lạnh lẽo, đứng dậy đi về hướng nhà





bếp.


Cô ấy khoanh tay dựa vào khung cửa, nhàn nhạt đảo mắt nhìn hai người kia thể hiện tình cảm ngọt ngào.


Người ta nói càng thể hiện thì càng rã sớm, điều này cũng không sai. Cô đợi xem họ chết thế nào.


Dường như nhận ra ánh mắt của Thư Khả Như, anh ta ngẩng đầu lên: “Sao thế? Có việc gì sao?"


"Đương nhiên là có chuyện. Bây giờ Tần Ngọc Linh của anh đã trở về, vậy tôi có thể đi được chưa? Dù sao ở đây tôi cảm thấy có chút buồn nôn.”


Chúng ta chung chăn gối bao nhiêu lần rồi. Vừa nghĩ đến anh từng cùng tôi ân ái, bây giờ lại đi ân ái với người đàn bà khác, tôi đã thấy kinh tởm.”


Cô ấy không tin, sự kinh tởm không làm chết được hai người này.


Cứ mặc họ tiếp tục thể hiện đi!


Cô ấy xin từ chối xem họ thể hiện, càng muốn trở mặt với họ.


Tần Ngọc Linh nghe xong lời này thì sắc mặt càng thêm nhợt nhạt. Bánh ngọt trong miệng đột nhiên cũng mất ngon. Đôi mắt cô ta phiếm hồng, càng lúc càng vô cùng đáng thương.


Cô ta cắn chặt đôi môi đỏ mọng, quay sang hỏi Chu Ngọc: "Hai người, hai người đã ở bên nhau sao?"


"Không hề có chuyện đó. Ngọc Linh, em đừng nghe cô ta nói bậy bạ. Năm xưa cô ta hại chết em, cho nên anh mới giam cô ta ở đây để trả thù cho em.


Từ đầu đến cuối anh chỉ yêu một mình em. Thư Khả Như chẳng là cái gì cả!”


Nhìn thấy người đẹp mắt đã ngấn lệ, Chu Ngọc nhanh chóng vội vàng giải thích.


Thư Khả Như chỉ yên lặng nhìn cảnh này. Đối với những gì Chu Ngọc vừa nói, trái tim cô ấy chỉ gợn chút sóng sau đó lại bình tĩnh như cũ.


Vốn dĩ đó là sự thật. Chu Ngọc không thích cô ấy là thật, hành hạ cô ấy cũng là thật.


Chu Ngọc nhìn Thư Khả Như, gương mặt anh tuấn lộ ra vẻ nham hiểm: “Cô rảnh rỗi lắm sao?"


"Nếu cậu chủ Chu không muốn nhìn thấy tôi thì làm ơn cho tôi đi khỏi đây. Tôi còn phải đi làm nữa!"


Dáng điệu cười vui vẻ của cô ấy khiến Chu Ngọc không đoán được Thư Khả Như đang nghĩ gì. Không phải nói rất yêu anh ta sao?


Lúc này sao lại cư xử bình tĩnh như vậy. Có điều muốn bỏ đi đâu có dễ dàng thế.


"Thả cô đi là chuyện không thể nào. Đi ra bờ biển quỳ cho tôi, trời chưa sáng thì không được đứng dậy!"


Khuôn mặt nhỏ nhắn của Thư Khả Như hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng cũng đã quen với việc này rồi. Chu Ngọc đã bao giờ bớt hành hạ cô ấy đâu?


Lần này có vẻ cũng không kém như các lần trước!


Cô ấy quả quyết bỏ đi, Chu Ngọc bảo hai người mặc áo đi theo, đề phòng cô ấy chạy mất.


Sau khi Thư Khả Như đi khỏi, Tần Ngọc Linh khẽ nhíu mày.


"Ngọc, Khả Như là bạn của em. Anh đối với cô ấy như vậy có phải hơi quá đáng rồi không? Quỳ suốt đêm ngộ nhỡ thủy triều lên phải làm sao?"


Thấy vậy, Chu Ngọc đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu cô ta. Nụ cười của anh ta càng dịu dàng hơn, đáy mắt hiện ý cười rất rõ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK