Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết - Nguyễn Hạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tô Thanh Anh mất một tuần để bàn giao lại hết mọi công việc ở bên này, sau khi cô thu dọn xong hành lý thì bắt đầu lên đường.


Trở về nơi vừa quen thuộc lại vừa xa lạ với cô.



Lúc máy bay hạ cánh thì đã rất muộn rồi. Tô Thanh Anh vẫn mặc trên người một bộ đồ vest. Bộ đồ màu đen này càng làm nổi bật lên phong thái giỏi giang và trưởng thành của cô hơn.


Tô Thanh Anh nhìn sân bay yên ắng, trên gương mặt nhỏ xinh đẹp ấy có một chút lạnh lùng.


Tôn Tử Phàm và Tô Cảnh Lạc tới sân bay đón Tô Thanh Anh. Nhìn một cái là nhận ra cô ngay rồi, dù sao thì phong thái của Tô Thanh Anh cũng quá xuất chúng, cô không muốn bị người khác nhận ra cũng rất khó.





“Mẹ ơi, bọn con ở đây này.”


Tô Cảnh Lạc vui vẻ vẫy vẫy tay, rồi sau đó cậu bé chạy thẳng về phía Tô Thanh Anh.


Tôn Tử Phàm bước từng bước chậm rãi về phía đó. Anh ta mỉm cười nhìn hai mẹ con bọn họ, anh ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn trong lòng.


Thật sự mong rằng sẽ như thế này cả đời.


Tô Cảnh Lạc thấy Tôn Tử Phàm vẫn còn chưa đi tới, cậu bé chép miệng có chút ghét bỏ nói: “Bố ơi, đôi chân dài của bố chỉ dùng để trang trí thôi sao? Còn không đi nhanh bằng đôi chân ngắn cũn này của con nữa, bố thấy có mất mặt không vậy? Bố còn không nhanh tới đây xách hành lý cho mẹ đi ạ.”


Tôn Tử Phàm nghe thấy Tô Cảnh Lạc nói như thế thì mới tăng tốc độ lên. Lúc anh ta đi tới thì khẽ ôm Tô Thanh Anh vào lòng.


Anh ta khẽ nói bên tại cô: “Tiểu Khiết, chào mừng em về nhà.”


Tô Thanh Anh nghe thấy mấy chữ này thì cơ thể cô khẽ run lên, đôi môi đỏ của cô mấp máy. Hiện giờ chỉ có Tôn Tử Phàm mới nói những lời như thế này với cô thôi. Hiện giờ tất cả người ở Giang Thành này đều đang nghĩ rằng con gái của nhà họ Tô, cũng chính là mợ Nguyễn đã ngã xuống vách núi bỏ mạng rồi.


Nhớ lại chuyện của năm năm trước, đôi mắt xinh đẹp Tô Thanh Anh chợt lóe lên một chút lạnh lẽo, trong đó còn có cả sự căm hận đến tột cùng nữa.


Tô Thanh Anh quay về không chỉ vì nhiệm vụ mà Chú Huy giao phó cho mình mà nhiều hơn là để báo thù.


Năm đó đôi mèo mả gà đồng Nguyễn Hạo Thần và Lâm Tiêu đã đối xử với cô như thế nào thì cô sẽ trả lại toàn bộ cho bọn họ.


Khi hai người tách ra thì Tô Thanh Anh mới khôi phục lại vẻ mặt ban nãy, giống như sự thù hận mãnh liệt vừa rồi chỉ là ảo giác vậy.


“Mẹ đi máy bay lâu như vậy có đói không ạ?”


Tô Cảnh Lạc nắm lấy tay mẹ, cậu bé cảm thấy vô cùng thỏa mãn.


Tôn Tử Phàm đứng bên cạnh, một tay anh ta nắm lấy tay của Tô Cảnh Lạc một tay thì xách hành lý, cảnh tượng này trông giống như một nhà ba người vậy.


“Mẹ đã ăn ở trên máy bay rồi, mẹ không đói đâu.” Tô Thanh Anh quay đầu sang nhìn Tôn Tử Phàm.


“Em nhờ anh tìm cho em một căn nhà gần công ty một chút, anh đã tìm được chưa?


Khụ khụ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK