Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết - Nguyễn Hạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Anh ta cúi người bóp chặt khuôn mặt của cô ấy: “Nhưng tôi lại không muốn để cô chết một cách dễ dàng như thế. Tôi chỉ muốn từ từ tra tấn cô, khiến cô sống không bằng chết.”


Cô ấy trợn mắt nhìn anh ta, đây quả thực là một ác ma.


“Từ nay về sau, cô không được rời khỏi đây nửa bước.”



“Dựa vào cái gì chứ? Anh đã giam cầm tôi nhiều năm như vậy còn chưa đủ sao? Rốt cuộc anh muốn như thế nào thì mới hả giận đây, anh nói đi để tôi làm.”


“Lấy lòng tôi, nếu tôi thấy vui thì có thể sẽ thả cô đi. Nếu tôi thấy không vui thì cô đừng hòng rời khỏi đây nửa bước”.


Sắc mặt Thư Khả Như tái nhợt, những ký ức trong quá khứ chợt ùa về trong tâm trí cô ấy. Cô ấy đã mất hai năm để quên đi những ký ức kinh khủng đó, nhưng anh ta lại dễ dàng lôi chúng ta chỉ bằng vài câu nói.


Sắc mặt cô ấy tái nhợt đi, toàn thân run rẩy


Nhìn thấy dáng vẻ đó, Chu Ngọc không khỏi nhíu mày. Cô ấy sao vậy?





Chu Ngọc không biết hành vi trước đây của anh ta đã khiến Thư Khả Như bị tổn thương đến mức nào, hơn nữa nó đã trở thành một bóng ma tâm lý của cô ấy.


“Vậy anh hãy giết tôi đi. Tôi sẽ không phản kháng đầu, anh muốn làm gì thì làm.”


Chu Ngọc: “.”


Đúng là người phụ nữ không biết tốt xấu mà.


Thư Khả Như nằm xuống, vùi đầu vào gối như thể cứ để mặc cho người khác chém giết vậy.


Nhưng đúng lúc anh ta muốn làm gì đó thì một vệ sĩ bất ngờ bước vào.


“Ông chủ, trợ lý của công ty gọi điện tới nói rằng có một người phụ nữ tên là Tân Ngọc Linh đang đợi anh trong văn phòng”


Nghe thấy cái tên này, con người của Chu Ngọc co lại, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.


Thư Khả Như bật dậy từ trên ghế sô pha, khoan thai nói: “Tần Ngọc Linh đội mồ sống dậy rồi à?”


Vệ sĩ suýt chút không nhịn được cười, cô gái này thật là dí dỏm khôi hài.


Chu Ngọc liếc nhìn cô ấy: “Trông chừng cô ta thật kỹ cho tôi. Không được cho cô ta rời khỏi đây nửa bước.”


Thư Khả Như: “...”


Tên đàn ông chết tiệt.


Trong nhà hàng, vị trí gần cửa sổ. Tô Thanh Anh thỉnh thoảng lại gắp thức ăn cho Tô Cảnh Nhạc.


Tôn Tử Phàm nhìn cô: “Tiểu Anh, em đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?”


“Chuẩn bị cái gì?”


“Chuẩn bị gặp Nguyễn Hạo Thần.”


Không hiểu sao anh ta vẫn cảm thấy lo lắng không thể giải thích được, sợ cô gặp anh ta sẽ không kiềm chế được cảm xúc của mình.


Nỗi hận trong lòng cô quá lớn.


“Daddy phải tin tưởng mommy, ủng hộ mommy chứ.”


Tô Cảnh Nhạc cười hạnh phúc, cậu rất ủng hộ việc trả thù của mommy. Những kẻ đã hại mommy của cậu đều đáng chết.


Cậu là một đứa trẻ, có suy nghĩ như vậy rất nguy hiểm. Tô Cảnh Nhạc có thể nhận ra điều này nhưng mommy là tất cả của cậu, là toàn bộ thế giới, là mommy tốt nhất. Không ai có thể bắt nạt cô. Bây giờ không được, trước kia cũng không được.


“Tử Phàm, anh phải tin tưởng em. Em là Tô Thanh Anh chứ không còn là Tô Khiết nữa. Em sẽ không yếu đuối như trước đây nữa đâu.”


Tôn Tử Phàm gật đầu, anh ta đã chứng kiến sự trưởng thành của cô trong suốt năm năm qua. Cô đã bám vào mối thù trong lòng mà cố gắng cầm cự cho đến bây giờ. Để trả thù, cô đã mất năm năm chuẩn bị, sao cô có thể cho phép mình thất bại chứ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK