Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết - Nguyễn Hạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nguyễn Hạo Thần, ly hôn đi!"


Đây là lần đầu tiên cô gọi tên của anh sau khi bị câm.


Rất khó nghe, nhưng cô lại chẳng quan tâm, bởi vì cô đã không thèm để ý đến người đàn ông này nữa!



"Cô dám nói lại một lần nữa xem!"


Sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần càng thêm lạnh lẽo, đôi mắt hung ác nham hiểm nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt, sự tức giận bắt đầu cuồn cuộn ở trong lòng, trước khi hôn mê cũng đòi ly hôn, sau khi tỉnh lại vẫn đòi ly hôn!


Rốt cuộc là ai cho cô lá gan và dũng khí đó?


Tô Khiết không sợ hãi mà đối đầu với ánh mắt đáng sợ của anh, lại nói một lần nữa: "Nguyễn Hạo Thần, chúng ta ly hôn đi!"


Ha!





Tô Khiết đột nhiên mở to hai mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú phóng đại trước mắt, dạ dày của cô cồn cào một hồi, hơi thở mang theo mùi thuốc lá của người đàn ông tràn ngập vào khoang mũi của cô.


Rất nhanh sau đó, mùi máu tươi tỏa ra khắp trong khoang miệng của cả hai, nhưng Nguyễn Hạo Thần không hề có ý định sẽ dừng lại.


Tô Khiết chỉ cảm thấy môi của mình nhoi nhói, mùi máu tươi lan rộng, cô biết môi của mình đã bị Nguyễn Hạo Thần cắn đến nát.


Muốn đẩy anh ra nhưng hai tay đều bị anh nắm chặt, một tay đặt lên vòng eo của cô, kéo cơ thể cô dán chặt vào anh, không một khe hở.


Tô Khiết biến sắc, cô cảm nhận được sự thay đổi trên cơ thể của người đàn ông này rất rõ ràng, trong đầu hiện lên cảnh tượng đêm hôm đó, cũng bởi vì như vậy nên con của cô mới không còn nữa!


KC


Cong đầu gối lên định thúc vào vị trí người anh em của anh, nhưng Nguyễn Hạo Thần đã phát giác được, nhanh chóng quay người buông lỏng cô ra.


Nhìn thấy con dao gọt trái cây trên chiếc bàn bên cạnh, cô tiến tới cầm lên, đâm về phía của anh không một chút do dự.


Cô muốn báo thù cho mẹ và bé con của mình, người đàn ông này không chết thì mối hận trong lòng của cô không thể nào tiêu tan!


Khuôn mặt của Nguyễn Hạo Thần tối sầm lại, né tránh, người phụ nữ này lại muốn giết anh, đúng là hay thật!


Thấy anh tránh được, Tô Khiết liền quay người chạy về phía cửa, vừa muốn xông ra thì cơ thể đã bị người đàn ông khiêng lên, con dao rơi xuống đất.


Cô dãy dụa không ngừng: "Nguyễn Hạo Thần, anh thả tôi ra, thả tôi ra!"


Hai tay của cô không ngừng đánh vào lưng của anh, nhưng Nguyễn Hạo Thần vẫn hoàn toàn không có chút phản ứng nào.


Cô đã mấy ngày không ăn gì cả, chống đỡ được lâu như vậy đã là kỳ tích, cho nên cú đấm của cô cũng chỉ giống như gãi ngứa, chẳng thể nào làm anh đau.


Anh không chút dịu dàng mà nhét cô vào trong xe, lái xe rời khỏi bệnh viện.


Mà lúc này Lâm Tiêu đang ở bệnh viện cấp một vô cùng buồn rầu, mấy hôm nay không biết Nguyễn Hạo Thần đang bận rộn chuyện gì mà lại không đến thăm cô ta, gọi điện thoại thì lúc nào cũng trong trạng thái máy bận.


Có lẽ là đang bận việc tang lễ của Lâm Khả Khanh, đây là suy nghĩ duy nhất của cô ta.


Bây giờ, hẳn là Tô Khiết đã hận Nguyễn Hạo Thần đến chết rồi!


Cô ta gặm quả táo trong tay, nghe thấy tiếng gõ cửa thì nhanh chóng ném quả táo vào thùng rác, mau chóng nằm xuống.


"Vào đi."


Ngụy Toàn từ ngoài cửa bước vào, cầm một bó hoa hồng trong tay.


Nhìn thấy người đến là Ngụy Toàn, vẻ mặt vui sướng của Lâm Tiêu ngay lập tức biến mất không còn chút dấu vết.


"Cô Lâm, đây là hoa mà Tổng giám đốc bảo tôi mang đến gần đây Tổng giám đốc có một dự án gấp nên đã đi công tác, đặc biệt sắp xếp tôi đến đây chăm sóc cho cô."


Thì ra là đi công tác, hèn gì điện thoại vẫn luôn ở trạng thái bận.


Nghi ngờ trong lòng của cô ta cũng nhanh chóng tan biến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK