Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết - Nguyễn Hạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôn Tử Phàm cười, cầm khẩu súng lục tinh tế trên bàn lên thưởng thức, không ai biết được Tôn Tử Phàm đang suy nghĩ điều gì, nhưng cũng không có ai dám mở miệng.


Thời gian từng phút từng phút trôi qua, cảm giác ngột ngạt trước đó cũng đang từ từ biến mất.


Ngay tại lúc tên đàn ông ốm như khỉ vừa thở dài một hơi thì khẩu súng đen nhánh đã nhắm vào ngay ót của cậu ta, tiếng súng vang lên.



Con tàu rung lên vài cái, anh ta rút súng về, nhẹ nhàng thổi một cái lên họng súng đang bốc khói.


Mùi máu tanh nồng đậm khuếch tán trong không khí, giọng điệu của anh ta không hề mang theo chút tình cảm nào: "A Lãnh, thu dọn đi."


"Vâng."


Vào lúc mặt trời lặn, ánh hoàng hôn bên ngoài đỏ rực vô cùng đẹp, trong phòng lại u ám khác thường, toát ra mùi vị chán nản.





Tô Khiết tỉnh lại, đôi mi thanh tú vì đau đớn mà khẽ chau vào nhau, cô đột nhiên mở mắt, sau khi đôi mắt đảo quanh vài vòng mới ngừng lại.


Vừa định đứng lên thì cô đã chạm đến một cơ thể ấm áp, thân thể của cô cứng đờ, không biết nên phản ứng thế nào, cứng ngắc quay đầu nhìn lại.


Nhìn thấy khuôn mặt yên tĩnh đang chìm vào giấc ngủ của Nguyễn Hạo Thần, trái tim của cô đau đớn co rút.


Ba năm qua anh chưa từng nằm ngủ bên cạnh cô, nay việc đã đến bước đường này, thế mà anh lại nằm đây, thật châm chọc biết bao...


Cô vén chăn lên, cẩn thận xuống giường, khi lòng bàn chân chạm đất thì cả người đã xem chút nữa ngã nhào về phía trước, may mắn còn chống đỡ được.


Cô quay đầu trừng mắt, trong đôi mắt đầy thù hận, nếu như bây giờ trong tay có một con dao găm thì cô nhất định sẽ không chút do dự mà đâm vào trái tim của anh, coi như sau này có một gông ở trong tù cũng không hề gì.


Thu lại đôi mắt đầy ý hận đó, cô tập tễnh hướng về phía phòng tắm.


Lúc Nguyễn Hạo Thần tỉnh dậy đã là ban đêm, bên cạnh anh đã không còn chút hơi ấm nào nữa, trái tim đập mạnh một nhịp.


Không phải cô ta lại chạy mất rồi chứ?


Nghĩ đến khả năng này, tâm trạng vui sướng của Nguyễn Hạo Thần bay biến sạch, vội vàng mặc quần áo vào, lúc lao xuống lầu thì nhìn thấy người phụ nữ kia đang ngồi trên ghế sô pha, không hiểu sao trong lòng lại thầm thở phào một hơi.


Tô Khiết nghe thấy âm thanh, đôi mắt lạnh lùng nhìn lại, lần đầu tiên nhìn thấy anh mất hình tượng như vậy, thường ngày đều mang dáng vẻ của Tổng giám đốc áo mũ chỉnh tề, hôm nay lại thấy anh khác hẳn.


"Chúng ta nói chuyện đi."


Cô ra hiệu bằng những ngón tay trắng nõn.


Nguyễn Hạo Thần nhìn một chút đã hiểu.


Đi đến ngồi trước mặt cô, thấy được vết tích hiện rõ trên cổ của cô, đôi môi mỏng của anh vui vẻ kéo lên.


"Chúng ta ly hôn đi, anh trả lại tập đoàn Tô thị cho tôi!".


Một giây sau, sắc mặt của Nguyễn Hạo Thần trầm xuống, thế mà người phụ nữ này còn muốn nhắc đến chuyện ly hôn, có phải là do anh bày tỏ không đủ rõ ràng không?


Thân thể lùi ra sau dựa vào ghế, hai tay của anh mở ra đặt trên ghế sô pha.


"Không thể ly hôn, cô muốn lấy lại tập đoàn Tô thị càng là việc không thể nào. Sau khi bố của cô qua đời, tập đoàn Tô thị đã sớm lâm vào tình trạng nợ nần, nếu không nhờ tập đoàn Nguyễn thị vẫn luôn bơm tiền thì Tô thị đã sớm phải tuyên bố phá sản mà đóng cửa. Cô muốn lấy lại tập đoàn Tô thị cũng được, cô trả lại số tiền đó cho tập đoàn Nguyễn thị thì tôi sẽ ngay lập tức trả lại tập đoàn Tô thị cho cô, một công ty nhỏ như vậy, Nguyễn Hạo Thần tôi không cần!"


(


Tô Khiết yên lặng, thời gian ba năm, anh vẫn luôn bơm tiền vào, thì đây sẽ là một con số khổng lồ, với khả năng bây giờ của cô thì hoàn toàn không có cách nào trả lại.


"Sau khi chúng ta ly hôn, tài sản sẽ được chia đều, vậy cũng đã có thể trả đủ cho anh rồi."


Ánh mắt của Nguyễn Hạo Thần gắt gao nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua bất kỳ một biểu cảm nào của cô, người phụ nữ này cứ muốn ly hôn với anh như vậy sao? Thế mà đã nghĩ đến bước phân chia tài sản này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK