Mục lục
Cô Vợ Câm Quá Bá Đạo - Tô Khiết - Nguyễn Hạo Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nào ngờ vừa mới đẩy cửa vào nhìn thấy tình hình cô ta đang nhào người về phía trước, anh nhanh chân đi đến ôm cô ta xuống ban công.


Nguyễn Hạo Thần nghiến răng, nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm: "Cô muốn chết sao? Hay là muốn tôi dùng xích sắt khóa cô lại mới chịu được?"


Nghe thấy vậy, Tô Khiết nhắm mắt lại. Trong khoảnh khắc vừa nãy cô thật sự có suy nghĩ muốn nhanh chóng muốn rời đi, thôi thúc rời khỏi thế giới này. Dù sao tất cả mọi người đều đã rời khỏi cô rồi.



Cảm nhận được lồng ngực ấm áp của anh, cô vùng vẫy. Lúc này chắc chắn anh từng ôm người phụ nữ Lâm Tiêu kia, điều đó khiến cô cảm thấy buồn nôn!


Nguyễn Hạo Thần ôm cô lên giường: "Nghe nói cô vẫn chưa ăn cơm?"


Tô Khiết quay lưng về phía anh, không lên tiếng.


Thấy vậy, Nguyễn Hạo Thần cũng bắt đầu tức giận: "Vậy tốt nhất cô đói đến chết trong căn phòng này cho tôi!"


Nói rồi, điện thoại của anh bỗng nhiên vang lên.





Anh khẽ liếc mắt nhìn bóng dáng gầy yếu trên giường, nghe điện thoại: "Tiêu Tiêu, làm sao vậy?"


"Thần à, bụng em đau quá, đau quá!"


Vẻ mặt Nguyễn Hạo Thần thay đổi: "Em gọi bác sĩ đến kiểm tra trước đi, bây giờ anh sẽ đến đó ngay."


Sau khi cúp máy, Nguyễn Hạo Thần còn muốn nói gì nữa, nhưng từ cô gái nhỏ đã truyền đến tiếng hít thở đều đặn, anh chỉ có thể quay người rời đi.


Ha!


Tiểu Khiết mở đôi mắt ướt át ra, rõ ràng anh quan tâm Lâm Tiêu như vậy, tại sao còn phải đối xử với cô như thế?


Sau khi Nguyễn Hạo Thần nhận cuộc gọi của Lâm Tiêu thì anh lập tức đi đến bệnh viện, nơi mà anh vừa rời khỏi cách đó không lâu.


ID


Ở bệnh viện, Lâm Tiêu đi ra khỏi phòng siêu âm, vừa nhìn thấy Nguyễn Hạo Thần đi tới thì cô ta vội nháy mắt với bác sĩ ở bên cạnh.


“Sao thế em? Không sao chứ?”


Nguyễn Hạo Thần cảm thấy áy náy khi nhìn nét mặt tái nhợt của cô ấy, tại sao anh lại muốn ra về, tại sao quay lại chỉ vì nhớ đến người đàn bà Tô Khiết kia chứ!


Lâm Tiêu lắc đầu, cười.


“Cô Lâm phải nghỉ ngơi cho tốt, đừng để bản thân u buồn, nếu động thai lần nữa sẽ không tốt.”


“Cảm ơn bác sĩ.”


Nguyễn Hạo Thần đỡ cô ấy trở về phòng bệnh, anh cúi người hôn khẽ lên trán cô ấy, trong lòng anh vẫn rất lo lắng.


“Tại sao đang êm đang đẹp lại động thai?”


“Em... Chỉ là em bỗng cảm thấy rất khó chịu. Trong phòng bệnh chỉ có một mình nên cảm thấy ngột ngạt, cảm giác giống như bị cả thế giới bỏ rơi vậy.


Em rất khó chịu, em chẳng biết làm sao cả, sau đó, bụng em chợt nhói đau.”


Bàn tay lớn thân mật búng nhẹ lên vầng trán trơn bóng của cô ta.


Trước kia, anh cũng từng nghe rằng phụ nữ mang thai thích suy nghĩ lung tung, cảm xúc bị thương quá mức cũng ảnh hưởng đến thai nhi.


Tình huống hiện giờ của cô ấy chính là tình trạng như vậy.


“Đồ ngốc, coi như cả thế giới bỏ rơi em thì anh cũng vẫn ở bên cạnh. Đừng suy nghĩ lung tung, ảnh hưởng đến bé con. Sau này, anh sẽ cố gắng dành thời gian ở bên cạnh em.”


Lâm Tiêu nắm chặt bàn tay to lớn của anh, tựa vào ngực Nguyễn Hạo Thần. Ở nơi anh không nhìn thấy, đôi môi đỏ cong lên, nở nụ cười như ý.


Trong mắt cô ta xẹt qua vẻ ngoan độc, cô ta nghe nói Nguyễn Hạo Thần cầm tù Tô Khiết ở trong nhà, còn thường xuyên tra tấn cô ta. Sáng nay còn nghe bảo đã mời bác sĩ đến.


Trên người anh có dấu vết mà Tô Khiết để lại, cô ta biết ngay Nguyễn Hạo Thần tra tấn Tô Khiết bằng cách nào. Tô Khiết dựa vào đầu mà nhúng chàm người đàn ông của cô ta chứ?


Xem như vì tra tấn Tô Khiết thì cô ta cũng không cho phép!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK